Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 641: Bán đấu giá hộp đêm Bích Hải

Hàn Tân gật đầu: “Ta nghĩ không bao lâu nữa là đảo Hồng Kông sẽ lại có thêm một vị đại gia quyền thế rồi.”
Thập Tam Muội cười nói: “Bằng Thành là cửa ngõ ngoại thương với đại lục, nghe nói tốc độ phát triển ở nơi đó đang thay đổi rất nhanh. Dù sao cũng đang rảnh rỗi, hay là chúng ta đến đó khảo sát một chút đi. Người ta nói trăm nghe không bằng một thấy mà.”
Hàn Tân mỉm cười nói: “Thập Tam Muội, ngươi dùng thành ngữ không tồi.”
Thập Tam Muội trợn trắng mắt, tức giận nói: “Cảm ơn lời khen của ngươi.”
Trần Hạo Nam: “Được rồi, ngày mai chúng ta sẽ đi đến Bằng Thành xem xem.”
Có rất nhiều người muốn mua lại hộp đêm Bích Hải, không chỉ Trần Hạo Nam mà ngay cả Lý A Tề cũng gọi điện thoại cho Thẩm Đống.
Giới kinh doanh đảo Hồng Kông thì càng không cần phải nói.
Chỉ tính riêng thành viên trong Hiệp hội bất động sản đảo Hồng Kông thôi cũng có hơn 20 người rồi.
Thẩm Đống và Tống Tử Hào bàn bạc với nhau, quyết định tổ chức một buổi đấu giá nhỏ.
Rất nhanh, cả giới kinh doanh đảo Hồng Kông đều biết tin Thẩm Đống muốn bán đấu giá hộp đêm Bích Hải.
Hai ngày sau, 23 vị đại gia trên đảo Hồng Kông đã đến phòng họp lớn tại công ty bất động sản Đằng Phi.
Trong số đó có lão đại của ba xã đoàn lớn, bao gồm Hồng Văn, Trần Hạo Nam và Liên Hạo Long, còn có 12 CEO bất động sản và 8 người đại diện từ các lĩnh vực khác.
Đương nhiên Thẩm Đống đều đối xử với mọi người như nhau, trò chuyện vui vẻ với bọn họ.
“Liên tiên sinh, thật không ngờ lại hôm nay ngài lại đến đây.” Thẩm Đống chủ động vươn tay ra với Liên Hạo Long, mỉm cười nói.
Liên Hạo Long bắt tay lại, nói: “Hộp đêm Bích Hải là hộp đêm kiếm tiền nhiều nhất đảo Hồng Kông, Trung Nghĩa Tín chúng ta cảm thấy vô cùng hứng thú. Thẩm tiên sinh, chẳng lẽ ngài không chào đón chúng ta sao?”
Thẩm Đống: “Đương nhiên không phải rồi. Chỉ là ta cảm thấy hơi bất ngờ mà thôi. Ta cứ tưởng người đến lần này sẽ là Đường Lễ Dự tiên sinh.”
Sắc mặt Liên Hạo Long biến đổi, lông mày không khỏi nhíu lại.
Đường Lễ Dự là đại gia giàu có ở Tiêm Đông, vẫn luôn âm thầm hỗ trợ cho Liên Hạo Long và Trung Nghĩa Tín của hắn ta.
Trên thực tế, không chỉ có Đường Lễ Dự mà cái đại gia khác cũng có những mối liên hệ chặt chẽ với các xã đoàn lớn trên đảo Hồng Kông.
Đây cũng là vì không còn cách nào khác.
Trên đảo Hồng Kông có rất nhiều xã đoàn, nếu các đại gia mà không có một hay vài người phát ngôn trên đường thì một khi gặp phải kẻ gây rắc rối, chỉ sợ việc kinh doanh sẽ bị đình trệ.
Thẩm Đống biết sau lưng Trung Nghĩa Tín có kim chủ cũng không khiến Liên Hạo Long ngạc nhiên. Điều làm hắn ta kinh ngạc chính là Thẩm Đống vậy mà lại biết được kim chủ sau lưng Trung Nghĩa Tín là Đường Lễ Dự.
Phải biết rằng, chỉ có những thành viên trung tâm của Trung Nghĩa Tín mới có thể biết được quan hệ giữa hắn ta và Đường Lễ Dự, những khi hai người gặp mặt cũng vô cùng bí mật, hơn nữa đa số là liên lạc với nhau qua điện thoại, làm sao Thẩm Đống điều tra ra được?
Chẳng lẽ cạnh hắn ta có gián điệp mà Thẩm Đống cài vào?
Không đúng, nếu có gián điệp nằm vùng thì Thẩm Đống không thể nói trực tiếp tên của Đường Lễ Dự ra được.
Chỉ trong nháy mắt mà Liên Hạo Long đã suy nghĩ đến nhiều thứ.
Thẩm Đống cười ha ha, nói: “Liên tiên sinh, ngài không cần lo lắng. Bây giờ ta đã không phải người của xã đoàn nữa rồi, không có hứng thú với quan hệ giữa ngài và Đường Lễ Dự tiên sinh đâu.”
Liên Hạo Long nhìn chằm chằm vào hắn một lúc rồi nói: “Vậy thì cảm ơn Thẩm tiên sinh.”
Mỗi lần nhìn thấy Thẩm Đống, Liên Hạo Long đều cảm thấy bị áp lực đè nén.
Cảm giác lần này càng rõ ràng hơn nữa, khiến cho hắn ta vô cùng khó chịu.
Sau khi Liên Hạo Long rời đi, Trần Hạo Nam và Hồng Văn đi đến.
Thẩm Đống nói: “Văn ca có tiền nên tới tranh cũng là chuyện bình thường. A Nam, không phải ngươi nói không đủ tiền sao? Sao ngươi lại tới?”
Trần Hạo Nam còn chưa trả lời thì Hồng Văn đã giành nói trước: “A Đống, giá trị của hộp đêm Bích Hải quá cao, ta không có đủ tiền để tranh đoạt với nhiều đại gia như vậy.”
Thẩm Đống cười nói: “Văn ca không cần khiêm tốn. Ngài vừa mới bán đi một tòa nhà thương mại với giá 1,8 tỷ mà. Một hộp đêm Bích Hải nho nhỏ của ta thì có tính là gì cơ chứ.”
Hồng Văn nói: “Chỉ riêng khoản vay cho tòa nhà đó cũng đã là 1 tỷ rồi, hơn nữa tính thêm phí tổn vào thì ta chỉ kiếm được nhiều nhất là 2 - 300 triệu đô la Hồng Kông mà thôi.”
Thẩm Đống: “Nếu ngài nói mình không có tiền thì vì sao lại tới đây?”
Trần Hạo Nam nói: “Đống ca, tập đoàn Hồng Hưng của chúng ta và tập đoàn Thái Thịnh của Văn ca định hợp tác với nhau để giành được hộp đêm Bích Hải. Văn ca sẽ trả 70% còn chúng ta chi ra 30% còn lại.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận