Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 702: Khốn cảnh của nhà máy dệt (2)

Sở Phong sửng sốt, hỏi: "Vì sao?"
Trần Vĩnh Nhân nói: "Bởi vì thứ nhà máy sản xuất quần áo Đằng Phi chúng ta muốn làm là thương hiệu. Cho dù là quần áo cấp thấp, cũng phải vượt qua kiểm tra chất lượng. Chúng ta tuyệt đối sẽ không cho phép quần áo Đằng Phi sau khi giặt xong xuất hiện hiện tượng phai màu hoặc co lại."
"Sở tiên sinh, cạnh tranh giữa các công ty may mặc lớn ở Hạ Quốc bây giờ cực kỳ tàn khốc. Hạ Quốc có hơn một tỷ nhân khẩu thị trường tiêu dùng, mặc dù vẫn đang là giai đoạn đầu, nhưng là tiềm lực vô hạn, không có bất kỳ một công ty may mặc nàp dễ dàng buông tha. Cả"
"Đặc biệt là trong nửa năm gần đây, đã có hai mươi bốn công ty nổi tiếng nước ngoài đôt vào đại lục, việc cạnh tranh sẽ còn khốc liệt hơn vào năm tới."
"Để nổi bật so với rất nhiều đối thủ cạnh tranh phải chú ý đến chất lượng quần áo, mà chất lượng vải là liên kết quan trọng nhất trong việc đó."
"Vải vóc không tốt, kiểu dáng quần áo dù đẹp đến đâu cũng không có tác dụng gì."
"Sở tiên sinh, xưởng dệt số 2 Yến Đô các ngươi muốn thoát khỏi khốn cảnh, nhất định phải tiến hành cải cách từ trong ra ngoài, bỏ nhiều công sức vào công nghệ dệt vải."
"Nếu không, các ngươi sẽ rất nhanh bị thị trường đào thải."
Nhìn thấy sắc mặt Sở Phong u ám như muốn nhỏ ra nước, Thẩm Đống ho khan một tiếng, nói: "A Nhân, sao lại nói vậy? Xin lỗi."
"Vâng."
Trần Vĩnh Nhân không chút chần chừ, lập tức nâng chén trà lên, nói: "Sở tiên sinh, thật ngại quá, thứ lỗi ta chỉ nói thẳng không biết lòng vòng, kính xin ngài đừng để ý."
Mọi người ngồi đây nghe thế, làm sao không hiểu ý tứ trong lời nói của Trần Vĩnh Nhân.
Ta chỉ nói không hay nhưng không có nghĩa là ta nói không đúng.
Sở Phong biết rõ phân lượng công ty quần áo Đằng Phi ở thị trường Hạ Quốc, trên mặt miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, nói: "Trần tổng khách khí."
Hai người cùng chạm chén trà, mỗi người nhấp một ngụm.
Cứ như vậy xem như bỏ qua chuyện này.
Nhưng Sở Phong hiển nhiên vẫn không có ý định buông tha như thế, nói: "Thẩm tổng, Trần tổng, các ngươi có thể bớt chút thời gian đến dệt xưởng của chúng ta nhìn xem, chỉ đạo một chút công tác một chút hay không?"
Thẩm Đống cười ha hả: "Sở thúc, trên người con trai ngươi có sự kiên nhẫn, bề bỉ rất hiếm có."
Sở Kiên Cường nói: "Quả thật đôi khi thằng nhó này có rất bướng bỉnh. A Đống, vấn đề về ba xưởng dệt lớn ở Yến Đô, ta cũng nghe nói qua. Kinh doanh của cả ba xưởng dệt lâm vào khốn cảnh, ảnh hưởng đến kế sinh nhai của hơn một vạn công nhân viên chức. Nếu ngươi có thể đi một chuyến, chỉ cho bọn họ một con đường sống, vậy thì thật sự không có gì tốt bằng."
Thẩm Đống nói: "Ta không rành về ngành dệt, đi cũng vô dụng. Như vậy đi, A Nhân, chờ cơm nước xong, ngươi đi với Sở thiếu một chuyến."
Trần Vĩnh Nhân gật đầu, nói: "Vâng, Thẩm tổng."
Sở Kiên Cường vui vẻ nói: "Thật tốt quá. Trần tổng, đành làm phiền ngươi rồi."
Trần Vĩnh Nhân vội vàng nói: "Sở ty trưởng khách khí."
Đồ ăn Đàm gia quả thật không tồi.
Một đĩa cải dầu bình thường, có thể xào có hương có vị đến vậy, thơm ngon vừa miệng, Thẩm Đống và bốn nữ ăn rất là hài lòng.
Qua ba tuần rượu, đồ cũng đã ăn đủ, Thẩm Đống nhìn Sở Phong, nói: "Sở thiếu, ta cảm thấy rất hứng thú đối với tứ hợp viện Yến Đô chúng ta. Ngươi ở Yến Đô quen biết rộng, không biết có nghe nói có ai muốn bán tứ hợp viện hay không?"
Sở Phong cảm giác đây là thời điểm kéo gần khoảng cách với Thẩm Đống một cách tuyệt hảo, lập tức nói: "Rất nhiều. Chỉ riêng mấy người ta biết đã có năm sáu người chuẩn bị bán tứ hợp viện. Nếu như Thẩm tiên sinh muốn mua, ta có thể đi hỏi thăm một chút. Đúng rồi, ngài có yêu cầu gì không?"
Thẩm Đống nói: "Phải đủ lớn, tối thiểu hơn qua năm trăm mét vuông."
Sở Phong kinh hô: "Năm trăm mét vuông? Thẩm tiên sinh, giá tứ hợp viện một trăm mét vuông khoảng chừng ba ngàn, tứ hợp viện một tứ hợp viện năm trăm mét vuông tối thiểu phải một trăm năm mươi vạn, ngài xác định muốn mua?"
Thẩm Đống cười nói: "Chỉ cần có vị trí thích hợp, không có tranh chấp gì về quyền sở hữu. Yến Đô có bao nhiêu tứ hợp viện như vậy ta sẽ mua bấy nhiêu."
Nói đùa, một tứ hợp viện năm trăm mét vuông trở lên chỉ mới có một trăm năm mươi vạn, đây quả thực rẻ đến dọa người.
Nếu Thẩm Đống không thừa dịp này mua thêm và tứ hợp viện thì có khác gì một tên ngốc đâu.
Sở Phong bị lời nói của Thẩm Đống dọa cho khiếp sợ, con ngươi muốn lồi cả ra, nói: "Ý của ngài là mua rất nhiều tứ hợp viện?"
Thẩm Đống gật đầu: "Không sai. Với năng lực của ta, có thể mua mấy trăm tứ hợp viện. Phiền ngươi hỏi thăm giúp ta, tiền bạc không thành vấn đề."
Sở Phong sửng sốt một lúc lâu, cười khổ nói: "Thẩm tiên sinh, ta thật sự phục ngài rồi. Tự nhiên ngài xem trọng tứ hợp viện vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận