Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 379: Chấp chưởng Đông Hồ

Chương 379: Chấp chưởng Đông Hồ
Hải Đường nói: "Vũ ca, ngươi phụ sự hy vọng của cha ta, bây giờ ngươi còn muốn cùng ta đối nghịch ư?"
Vương Chiêu Vũ ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng, nói: "Nếu Hải Ngạn lão đại muốn truyền vị trí thủ lĩnh lại cho ta, ta đây chính là thủ lĩnh đứng đầu."
Hải Đường khinh thường nói: "Ngươi có tư cách này sao?"
Vương Chiêu Vũ vỗ tay, lập tức có một đám đàn em cầm súng từ bên ngoài xông vào.
Đường chủ Hỏa Nhãn của Chu Tước đường cả giận nói: "A Vũ, ngươi có ý gì?"
Vương Chiêu Vũ đắc ý nói: "Trương Long chỉ là kẻ tứ chi phát triển, còn đầu óc thì đơn giản ngu xuẩn. Hội nghị lần này, ta đã sớm đoán được sẽ phát sinh một ít chuyện, cho nên sớm chuẩn bị một chút. Người của các ngươi ở bên ngoài đều đã bị ta khống chế cả rồi, bây giờ do ta định đoạt."
"Đệt."
"A Vũ, ngươi đây là muốn tạo phản."
"Chúng ta không ủng hộ ngươi, ngươi không thể ngồi lên vị trí thủ lĩnh đứng đầu được đâu."
Mọi người dồn dập chỉ trích Vương Chiêu Vũ.
"Đoàng!"
Một tiếng súng vang lên, tất cả tiếng chỉ trích lập tức biến mất toàn bộ.
Vừa rồi Vương Chiêu Vũ nhận lấy một khẩu súng lục, bắn vào đầu Trương Long khiến nó nổ tung.
Nhìn thấy Vương Chiêu Vũ dám mạo hiểm dù thiên hạ phản đối vẫn giết chết Trương Long, những người khác làm sao còn dám lên tiếng.
Vương Chiêu Vũ nhắm nòng súng vào Hải Đường, Hạ Hầu Vũ lập tức kéo ghế dựa của Hải Đường ra phía sau, mình và Phong Vu Tu đứng chắn trước người cô, đối mặt với họng súng.
Vương Chiêu Vũ sửng sốt, nói: "Các ngươi không sợ chết?"
Phong Vu Tu đem một viên Đường Tiền Yến giấu trong tay phải, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm tay Vương Chiêu Vũ.
Chỉ cần Vương Chiêu Vũ có động tác bóp cò, Phong Vu Tu sẽ dùng tốc độ nhanh nhất xuyên Đường Tiền Yến qua cổ họng Vương Chiêu Vũ.
Hạ Hầu Vũ biết Phong Vu Tu không thể phân tâm, vì thế thản nhiên nói: "Nhiệm vụ của Đống ca giao cho bọn ta là bảo đảm an toàn cho tiểu thư Hải Đường. Muốn chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ chỉ có một, đó chính là giết chúng ta."
Mọi người nghe vậy, không khỏi lộ ra biểu tình tán thưởng.
Lăn lộn trên giang hồ lâu như thế, những người bọn họ nhìn thấy phần lớn đều là hạng người thấy lợi quên nghĩa, tham sống sợ chết.
Những người có can đảm đối mặt với họng súng như Hạ Hầu Vũ và Phong Vu Tu có quá ít, bởi vậy có thể thấy được Thẩm Đống sau lưng bọn họ lợi hại đến mức nào.
Trong lòng Hải Đường lại càng cảm động.
Chẳng phải có câu nói, người dẫn đầu ra sao, thì thủ hạ như thế đấy sao?
Trong giang hồ chỉ sợ chỉ có duy nhất Thẩm Đống mới có những thủ hạ không sợ chết thế này.
"Vũ ca, bây giờ ngươi bỏ súng xuống, ta có thể đển ngươi rời khỏi băng Đông Hồ trong bình ăn." Hải Đường nói.
Vương Chiêu Vũ cười ha ha, nói: "Hải Đường, ngươi mơ mộng cái gì vậy. Đừng hiểu lầm, bây giờ ta là lão đại, ta muốn thế nào thì thế đó."
Hải Đường nhíu mày, nói: "Ngươi muốn làm thế nào?"
Vương Chiêu Vũ nói: "Ta muốn tài sản của lão thủ lĩnh."
Hải Đường giận quá hóa cười, nói: "Ngươi và Cừu Tiếu Si đúng là cá mè một lứa. Còn bọn họ thì sao? Ngươi định đối phó với bọn họ thế nào?"
Vương Chiêu Vũ nhướng mày, nói: "Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn phối hợp, ta cam đoan sẽ không động đến một sợi lông của bọn họ. Nếu không phối hợp, ta chỉ có thể nói tiếng xin lỗi với bọn họ thôi."
Hải Đường nói: "Những người này đều là anh em nhiều năm của ngươi, ngươi thật sự không để ý một chút tình cảm nào sao?"
Vương Chiêu Võ nói: "Người không vì mình, trời tru đất diệt."
Hải Đường thở dài, nói: "Thật sự là lời hay khó khuyên nổi quỷ muốn chết. Vương Chiêu Vũ, ngươi nhìn kỹ một chút, họng súng kia đang nhắm ngay vào ai?"
Vương Chiêu Vũ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cánh tay trái A Tứ của hắn ta đang chĩa súng về phía mình.
"A Tứ, mẹ nó ngươi có ý gì?" Vương Chiêu Vũ cả giận nói.
A Tứ nói: "Vũ ca, xin lỗi, ta đã nhận đại ân của lão thủ lĩnh."
Hải Đường cười lạnh nói: "Không phải ai cũng vong ân phụ nghĩa như ngươi và Trương Long. Lúc trước ta có thể tránh được sự truy sát của các ngươi, cũng nhờ A Tứ giúp ta rất nhiều."
A Tứ nói: "Vũ, ca bây giờ ngươi dập đầu nhận sai vẫn chưa muộn. Ta có thể cầu xin giúp ngươi."
"Ha ha ha ha!"
Vương Chiêu Vũ cười to nói: "Thắng làm vua thua làm giặc, ta không có gì để nói. Hải Đường, hay cho ngươi, thủ đoạn thật cao minh, chúng ta đều xem thường ngươi rồi. Ta bây giờ chỉ muốn hỏi ngươi một câu, Đông Hồ sau này rốt cuộc là của Thẩm Đống, hay là của Hải gia các ngươi?"
Hải Đường nói: "Vũ ca, ngươi quá xem thường ta rồi. Nếu không phải băng Đông Hồ do cha ta một tay sáng lập thì ta đã không quay về ngồi cái vị trí thủ lĩnh này. Chờ bụi bậm trong băng Đông Hồ lắng xuống, tất cả tiến vào quỹ đạo, ta sẽ chọn ra một vị thủ lĩnh thích hợp rồi rời khỏi đây. Có một câu Trương Long nói không sai, dù sao ta cũng cũng là phụ nữ, không thích hợp xuất đầu lộ diện. Về phần Thẩm Đống, hắn vốn chưa từng nhúng chàm băng Đông Hồ. Nhóm anh em này là hắn tạm thời điều tới để bảo vệ an toàn cho ta mà thôi, sau khi ta lên làm thủ lĩnh, bọn họ sẽ quay về Hồng Kông."
Bạn cần đăng nhập để bình luận