Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 218: Dạy cho cậu em vợ một bài học (2)

Chương 218: Dạy cho cậu em vợ một bài học (2)
Thẩm Đống tát mạnh một cái vào mặt Lý Hoành, lạnh giọng trách mắng: “Ngươi quả thật đúng là đồ ngu.”
Lý Hoành ôm mặt, ngơ ngác sững sờ ngồi đó, thậm chí còn không dám kêu lên một tiếng.
Chuyện ngày hôm nay đã khiến Lý Hoành nhận ra, người anh rể tương lai này của hắn ta mới là người tàn nhẫn thực sự.
So sánh với Thẩm Đống, những tên gọi là lão đại xã hội đen còn kém xa vạn dặm.
Hắn ta chưa từng nghe nói đến có ai khác sẽ dùng lựu đạn để để đàm phán.
Thẩm Đống nói: “Bạn gái Tiểu Nhã của ngươi cầm 2 triệu của Hàn Sâm để dụ dỗ ngươi đến chơi ở sòng bạc của Ma La Bỉnh, mục đích chính là để khi ta tới đây chuộc ngươi về thì sẽ giết ta. Lý Hoành, có phải ngươi học nhiều quá nên não bị ngu luôn rồi không? Đã đến mức này rồi mà còn không nhận ra vấn đề không ổn.”
Vẻ mặt của Lý Hoành như không thể tin được, lẩm bẩm nói: “Tiểu Nhã, cô ấy…. Cô ấy phản bội ta sao?”
Thẩm Đống hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta đã phái người bắt cô ta lại rồi. Nếu ngươi không tin thì tự đi mà hỏi cô ta ấy. Nói cho ngươi biết một sự thật nữa, tên thật của Tiểu Nhã là Cung Tuyết Nhi, làm nghề mại dâm. Đám đàn ông đã từng ngủ với cô ta ấy à, không đến một trăm thì cũng tám mươi rồi. Nếu như ngươi cưới cô ta về thì không biết bị cắm bao nhiêu cái sừng trên đầu nữa?”
Lý Hoành hoàn toàn nằm gục.
Người con gái mà bản thân yêu thật lòng, thế nhưng lại là gái bán dâm, chuyện này mà xảy ra với ai thì cũng không thể chấp nhận nổi.
Hai tiếng sau, Thẩm Đống về đến biệt thự ở đảo Hồng Kông.
Lúc này, Hàn Sâm và Mary đã ăn xong bữa cơm cuối cùng, và đã xuống hoàng tuyền cùng nhau.
Lý Hoành đã biết được bộ mặt thật của bạn gái, sau khi biết được sự thật thì gần như suy sụp, nhưng hắn ta vẫn cầu xin Thẩm Đống buông tha cho Tiểu Nhã,
Trước khi vào cửa, Thẩm Đống nói: “Ta không muốn dì và Hân Hân biết làm cách nào mà ta cứu được ngươi, ngươi đã hiểu chưa?”
Lý Hoành gật đầu đáp: “Đã hiểu.”
Đi vào phòng khách, Thẩm Đống nói: “Dì, Hân Hân, A Hoành đã về rồi.”
Mẹ Lý lo đến mức bật khóc, nghẹn ngào nói: “A Hoành, con làm mẹ sợ muốn chết.”
Lý Hoành: “Mẹ, con xin lỗi.”
“Bốp.”
Lý Hân Hân đi qua, trực tiếp cho em trai một bạt tai, nổi giận mắng: “Ngươi còn biết nào xin lỗi sao? Lý Hoành, ta đã dặn ngươi bao nhiêu lần rồi, bảo ngươi không được đi đánh bạc nữa, ngươi cũng hứa với ta bao nhiêu lần rồi hả? Ngươi nói ngươi sẽ vĩnh viễn không đi nữa. Bây giờ thì sao? Một lúc thua hết 12 triệu, phải đi chuộc về, sao ngươi dám làm thế?”
“Bịch.”
Lý Hoành trực tiếp quỳ gối xuống đất, nói: “Mẹ, tỷ, sau này ta không dám nữa.”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Đống thấy Lý Hân Hân tức giận đến mức như vậy, ho khan một tiếng, nói: “Hân Hân à, lần này là do bạn gái Tiểu Nhã của A Hoành dụ dỗ hắn đi đánh bạc, bị lừa ở Hào Giang. Vốn dĩ là A Hoành muốn thắng chút tiền để mua quà sinh nhật sang trọng cho dì, không ngờ rằng bị người ta tính kế thua hết sạch tiền. Trên đường trở về ta cũng đã mắng hắn rồi. Sau này hắn mà dám đánh bạc nữa thì ta sai người đánh gãy chân hắn.”
Lý Hân Hân nhìn hai má Lý Hoành một bên xanh một bên tím, vừa bực bội cũng vừa đau lòng, nói: “Bắt đầu từ ngày mai, ngươi đi theo ta đến quỹ hội từ thiện để làm việc. Khi nào ngươi học tốt rồi thì ta sẽ thả ngươi đi.”
Lý Hoành gật đầu đáp: “Dạ vâng.”
“Không có gì tốt hơn biết sai chịu sửa. A Hoành, mau đứng lên đi.”
Thẩm Đống đỡ Lý Hoành dậy, nói: “Hôm nay là sinh nhật của dì, ngươi làm con trai thì hãy dùng bữa với bà ấy. Ha ha, có đôi khi ta thật sự rất ngưỡng mộ ngươi đó, có thể hiếu kính với mẹ. Ta thì không được như vậy, ngay cả cha mẹ là ai cũng không biết.”
Mẹ Lý nói: “A Đống à, hôm nay rất cảm ơn ngươi. Nếu không có ngươi thì ta cũng không biết phải làm sao bây giờ.”
Sau khi đi vào biệt thự, mẹ Lý mới phát hiện ra Thẩm Đống còn có một người bạn gái nữa ngoài con gái của mình.
Lúc đầu bà ấy rất tức giận, nhưng nhìn thấy con gái và đối phương dường như có quan hệ rất tốt thì, hơn nữa Thẩm Đống cũng đang gấp rút cứu con trai mình nên mẹ Lý không nói gì nữa.
Thẩm Đống cười nói: “Dì, chuyện không nghiêm trọng như dì tưởng đâu, người ta dễ nói chuyện lắm.”
Lý Hoành đứng bên cạnh mấp máy miệng, trong lòng chửi thầm không thôi.
Dưới sự uy hiếp của nhiều lựu đạn như vậy, Ma La Bỉnh có thể không nói chuyện đàng hoàng được sao?
Lý Hân Hân hỏi: Ông xã, giờ ngươi phải đi ra ngoài sao?”
Thẩm Đống gật đầu đáp: “Tối hôm nay ta có rất nhiều việc cần xử lý, không thể ở cùng mọi người rồi.”
Lý Hân Hân: “Vậy ngươi cứ đi đi. Nhớ cẩn thận nhé.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận