Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 175: Tưởng Thiên Sinh bất mãn (1)

Chương 175: Tưởng Thiên Sinh bất mãn (1)
Đến đường phố cực đông, Lạt Căn lúc này mới phát hiện trước lúc đánh nhau Đại D đã sắp xếp hơn ba trăm tên côn đồ cắt đứt đường lui của hắn ta.
"Xông ra ngoài."
Lạt Căn mang theo thủ hạ điên cuồng chém, cuối cùng phá vỡ vòng vây của Đại D.
Đại chiến giữa Trung Nghĩa Tín và Hòa Liên Thắng kết thúc với sự đại thắng của Hòa Liên Thắng.
Thẩm Đống uống một ngụm bia, cười nói: "Thế nào? Xem đã nghiền chưa?"
Jimmy nói: "Hoàn toàn áp đảo. Biểu hiện của Đại D thật khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa."
Thiên Dưỡng Sinh thản nhiên nói: "Hắn ta không được, chủ yếu vẫn là những quân nhân Đông Nam Á kia giáng cho Trung Nghĩa Tín một kích trí mạng, đánh rớt lòng tin của bọn họ."
Thẩm Đống nói: "Không sai. Đám người do Lạt Căn dẫn đầu không phải túi cơm, nhìn bộ dáng đằng đằng sát khí của bọn họ, hẳn là thành viên trung thành. Dù vậy, vẫn bị những cựu chiến binh kia giết lui, có thể thấy được sự lợi hại của bọn họ."
A Hoa lo lắng nói: "Anh Đống, Đại D chiếm hơn phân nửa Thuyên Loan. Ta lo sớm muộn gì hắn cũng đặt mục tiêu lên người chúng ta."
Jimmy nhìn Trần Huy hỏi: "A Huy, nếu như các ngươi đối chiến với đám người này có bao nhiêu phần thắng?"
Trần Huy tự tin nói: "Quân nhân Hạ Quốc, đệ nhất thiên hạ."
Thẩm Đống đứng dậy, nói: "A Hoa, Jimmy, mọi người không cần lo lắng, Đại D vẫn chưa có tư cách làm đối thủ của chúng ta. Bây giờ không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi."
Mọi người theo Thẩm Đống lặng lẽ rời khỏi quán trà.
Sự thất bại của Trung Nghĩa Tín đã gây ra một loạt các phản ứng dây chuyền.
Là một trong những xã đoàn đứng đầu, dưới điều kiện cử ra thủ hạ tinh nhuệ tham chiến, lại bị một đường chủ của Hòa Liên Thắng đánh cho hoa rơi nước chảy, điều này khiến cho uy tín của Vương Bảo trong giang hồ Hồng Kông giảm xuống mức thấp nhất.
Ngược lại, Đại D từ đó trổ hết tài năng, trở thành nhân vật chiêu bài của Hòa Liên Thắng.
Bảy giờ sáng, Thẩm Đống đang ăn sáng nhận được điện thoại của Trần Diệu.
"A Đống, ba giờ sáng hôm nay, chúng ta đã cướp hết địa bàn của Vương Bảo ở Tiêm Sa Chủy."
Trong lòng Thẩm Đống chấn động, nói: "Diệu ca, ngươi không phải đang nói đùa đâu đúng không?"
Trần Diệu cười nói: "Tưởng tiên sinh vô cùng chú ý đến trận đại chiến giữa Trung Nghĩa Tín và Hòa Liên Thắng. Chiều hôm qua, tiên sinh đã liên lạc với Thái Tử, A Nam và Đại Phi. Chỉ cần Trung Nghĩa Tín chiến bại thì ba người lập tức dẫn đàn em đi cắm cờ. Sự tình tiến triển rất thuận lợi, gần như không gặp phải kháng cự gì, chúng ta đã lấy được rất nhiều địa bàn."
Thẩm Đống thản nhiên nói: "Tưởng tiên sinh thật là giỏi bay mưu tính kế. Diệu ca, ngươi gọi điện thoại cho ta không phải chỉ thông báo cho ta biết mỗi chuyện này đâu nhỉ."
Trần Diệu nói: “Đương nhiên không phải. Theo quy tắc giang hồ, sau khi rút cờ, phải canh giữ địa bàn bảy ngày mới coi như thành công. Đề phòng Trung Nghĩa Tín phản công, ý của Tưởng tiên sinh là mong các băng đảng có thể đưa ra năm trăm người hỗ trợ xã đoàn canh giữ địa bàn.”
Thẩm Đống nghe vậy lập tức tức giận nói: “Diệu ca, các băng đảng đi canh giữ Tiêm Sa Chủy, nếu Trung Nghĩa Tín giương đông kích tây đánh chúng ta thì phải làm sao? Ngoài ra trước đó Thái Tử đã nói đánh hạ được địa bàn phải chia đều ba mươi phần trăm lợi ích cho các đường chủ chúng ta, không biết thỏa thuận này còn tính không?”
Trần Diệu trầm mặc một lát, nói: “A Đống, ngươi để ý chút tiền này sao?”
Thẩm Đống nói: “Ta không bận tâm, nhưng ta cần sự tôn trọng tối thiểu. Dù sao ta cũng là người có thể diện.”
Nói xong, Thẩm Đống trực tiếp cúp điện thoại.
Mẹ nó, lúc được lợi thì không nghĩ tới ta, lại để ta giải quyết hậu quả, trên đời sao có chuyện tốt như vậy?
Tưởng Thiên Sinh này làm việc càng lúc càng quá đáng, nếu không cho ông ta một bài học, ông ta sẽ tưởng hắn dễ bị bắt nạt lắm.
Lý Hân Hân thấy sắc mặt Thẩm Đống không tốt lắm, hỏi: “Sao vậy?”
Thẩm Đống xua tay nói: “Nội bộ Hồng Hưng có chút chuyện không tốt, các ngươi đừng hỏi nhiều.”
Lý Hân Hân và Thu Đề nhìn nhau, sau đó cúi đầu chăm chú ăn bữa sáng.
Hai người phụ nữ này đều rất thông minh, biết Thẩm Đống muốn tốt cho bọn họ, không muốn bọn họ phát sinh quan hệ với xã đoàn.
Ăn sáng xong, Thẩm Đống nói: “Hân Hân, Thu Đề, ta sẽ bảo A Huy tăng cường lực lượng an ninh xung quanh các ngươi. Đảo Hồng Kông hiện tại đang hỗn loạn, các xã đoàn lớn đang tranh chấp, các ngươi phải cẩn thận.”
Lý Hân Hân và Thu Đề đều ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi hai người phụ nữ rời đi, Thẩm Đống nhận được điện thoại của Hàn Tân.
Hàn Tân cũng giống như Thẩm Đống, cũng rất khó chịu với cách làm của Tưởng Thiên Sinh.
“A Đống, ngươi trả lời Trần Diệu thế nào?”
“Trả lời cái khỉ gì. Hồng Hưng chúng ta mâu thuẫn với Trung Nghĩa Tín rồi. Nếu ta rời khỏi địa bàn, lỡ như Vương Bảo dẫn đầu đại quân tới đây cắm cờ thì ta phải làm sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận