Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 659: Sát thủ kỳ lạ (2)

Hạ Hầu Vũ đứng dậy, nhìn Át Bích lạnh lùng nói: “Chỉ bằng ngươi thì còn chưa đủ tư cách để luận võ với Đống ca đâu.”
“Ha ha.”
Át Bích bật cười, nói: “Đây là lần đầu tiên ta nghe được có người…”
Nói đến đây, đột nhiên Át Bích ngừng lại, nụ cười trên mặt cũng dần dần chuyển sang biểu cảm kinh ngạc: “Ngươi cũng là cao thủ hóa kính?”
Hạ Hầu Vũ nói: “Tiến vào hóa kính không có gì ghê gớm. Nếu ngươi muốn đấu với Đống ca thì trước hết cần phải qua cửa này của ta đã.”
Hai mắt Át Bích tỏa sáng, nói: “Rất tốt, vô cùng tốt. Cuối cùng ta cũng gặp được một đối thủ có thể đánh ngang tài ngang sức với ta.”
Câu nói vừa dứt thì Át Bích đã nhấc bàn trà lên, trực tiếp ném về phía Hạ Hầu Vũ.
Những cái ly, đồ chơi và mấy đồ vật khác trên bàn trà trở thành ám khí lao về phía Hạ Hầu Vũ.
Hạ Hầu Vũ chuyển động cơ thể để tránh né mấy thứ này, sau đó vỗ một phát vào bàn trà.
“Bùm.”
Bàn trà được làm từ đá cẩm thạch cứng rắn trực tiếp biến thành hai nửa.
“Công phu tốt.”
Át Bích rất vui khi gặp được đối thủ xứng tầm, thân hình thoáng lên, đi đến trước mặt Hạ Hầu Vũ, trực tiếp dùng hai tay nắm lấy cổ hắn.
Đây rõ ràng là ưng trảo thủ mà Phong Vu Tu am hiểu nhất.
Hạ Hầu Vũ không những không sợ mà còn lấy công đối công, trong tích tắc mà hai người đã va chạm với nhau hơn mười lần, đánh đến mức không khí bùng nổ, phát ra âm thanh đùng đùng.
Có lẽ đây hẳn là lần đầu tiên trong vài chục năm gần đây của giới võ thuật có hai đại cao thủ cảnh giới hóa kính quyết đấu.
Đáng tiếc là có quá ít người xem, phải xin lỗi trận luận võ này rồi.
Bên kia, Hải Đường và Thẩm Đống lập tức đi đến trước mặt Hải Viễn.
“Tiểu Viễn, ngươi có sao không?” Hải Đường nhẹ giọng hỏi.
Hải Viễn nói với vẻ mặt u ám: “Tỷ, trên người ta bị tên khốn kia gài bom vào.”
“Cái gì?”
Hải Đường hoảng sợ, cẩn thận cởi áo khoác của Hải Viễn ra, quả nhiên nhìn thấy trên người hắn có gắn một quả bom nhỏ.
Chỉ còn 10 phút nữa là sẽ phát nổ.
Thẩm Đống nói: “Xem ra Át Bích cũng không quá ngu ngốc. A Kiệt, ngươi đến đây xem một chút có thể phá quả bom này được hay không?”
Lý Kiệt lập tức đi đến, sau khi quan sát một lúc thì nói: “Loại bom này là một trong số những loại khó phá nhất. Muốn phá trong vòng 9 phút là điều không thể nào.”
Thẩm Đống nói: “Ý của ngươi là trong ba dây đỏ vàng xanh kia, chúng ta chỉ có thể chọn một dây.”
Lý Kiệt gật đầu nói: “Đúng thế.”
Hải Đường không chút do dự nói: “Để ta cắt.”
“Không cần.”
Thẩm Đống vươn hai ngón tay ra kẹp lấy sợi dây màu đỏ, cảm giác không ổn.
Hắn lại kẹp sợi dây màu vàng, không cảm ứng được có nguy hiểm nào, thế là dùng sức bấm một phát, sợi dây vàng bị cắt thành hai đoạn.
Đồng hồ đếm ngược trên quả bom đã dừng lại.
Hải Đường kinh ngạc hỏi: “Làm sao ngươi biết nên cắt dây nào?”
Thẩm Đống cười nói: “Khi luyện công phu đến cảnh giới như ta thì có thể cảm ứng được nguy hiểm đến gần. Lúc ta kẹp dây đỏ thì thấy cơ thể không thoải mái, dây vàng thì không khiến ta có cảm giác gì, vậy nên ta kết luận là dây vàng an toàn.”
Hải Đường hôn hắn một cái, nói: “Ngươi thật lợi hại.”
Thẩm Đống sờ sờ tóc của Hải Viễn và nói: “Người lợi hại nhất chính là Tiểu Viễn. Một đứa trẻ 12 tuổi gặp phải tình huống như thế này mà không rơi một giọt nước mắt nào. Chỉ dựa vào điều này thôi thì ta có thể chắc rằng đứa nhỏ này sẽ đạt được thành tựu lớn trong tương lai.”
Hải Viễn đặt quả bom gắn trên người mình qua sô pha, cười hì hì nói: “Chủ yếu là do mấy năm nay gặp nhiều rồi nên không còn sợ nữa.”
Trong lòng Hải Đường chấn động, trên mặt lộ ra biểu cảm áy náy.

Bên kia, Át Bích và Hạ Hầu Vũ đã đánh đến mức khí thế ngất trời.
Hai người đều có cảnh giới ngang nhau, tuổi tác cũng tương đương, công phu cũng đều trải qua rèn luyện mài dũa, muốn phân được thắng bại trong thời gian ngắn là chuyện khó.
Phòng khách của Hải Đường như vừa trải qua một trận động đất, trên sàn nhà có hàng chục vết nứt, nhiều chỗ trên vách tường cũng bị lõm vào.
Đồ đạc thì càng không cần phải nói, gần như tất cả đều bị đánh nát.
Hai cao thủ hóa kính quyết đấu, lựa phá hoại khủng khiếp vượt qua sức tưởng tượng của người bình thường.
Hải Viễn nhìn thấy Hạ Hầu Vũ vỗ một chưởng xuống, trên vách tường in hằn lên năm dấu tay thật sâu thì kinh ngạc hô lên: “Thật là quá lợi hại.”
Thẩm Đống cười nói: “Nếu ngươi muốn học võ thì có thể đến đảo Hồng Kông, ta sẽ tự mình dạy ngươi.”
Hải Viễn ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Đống, hỏi: “Anh rể, ngươi còn lợi hại hơn bọn họ luôn sao?”
Thẩm Đống tự tin nói: “Đương nhiên. Ta chính là thiên hạ đệ nhất cao thủ mà.”
Hải Viễn: “Được, ta muốn học như ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận