Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 629: Người được chọn để quản lý cảng Tân Giới (1)

Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Đống bảo Tống Tử Hào chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng của Lý Siêu Nhân.
Kể từ đó, cảng Tân Giới đã hoàn toàn trở thành tài sản của Thẩm Đống.
“Mẹ nó, đúng là tiền ra nhanh như cát chảy mà.”
Thẩm Đống ngồi trên ghế tổng tài, vừa vỗ trán vừa nói.
Vì để giành được cảng Tân Giới, Thẩm Đống đã chi ra khoảng 5,2 tỷ đô la Mỹ. Khiến cho số tiền mà hắn kiếm lời được từ Đăng Tháp quốc chỉ còn lại có 2 tỷ đô la Mỹ.
Đường Bồi Quân mới xuất viện được vài ngày thì lại vô cùng hưng phấn, nói: “Đống ca, mặc dù cảng Tân Giới đã tiêu tốn của chúng ta không ít tiền, nhưng mà lợi nhuận mang lại cực kỳ khả quan. Ta đã xem qua báo cáo tài chính của họ, không thể tin được, liên tục 3 năm lợi nhuận đều hơn 300 triệu đô la Mỹ, quả thật chính là một con gà mái đẻ trứng vàng mà.”
Tống Tử Hào phụ họa nói: “Đúng thế. Ngoại trừ lợi nhuận khổng lồ ra, còn có một lợi ích lớn hơn nữa, đó chính là có thể giúp chúng ta nhanh chóng tích lũy quan hệ. Trên đảo Hồng Kông này, 80% các doanh nghiệp lớn đều có hoạt động giao thương mậu dịch với nước ngoài. Mà quản lý được cảng Tân Giới cũng tương đương với việc nắm trong tay cái máy in tiền của bọn họ, bọn họ không thể không hợp tác với chúng ta. Kể từ đó, địa vị và tầm ảnh hưởng của chúng ta trên thương trường chắc chắn cũng có thể tăng vọt.”
Thẩm Đống xua tay nói: “Được rồi, ta còn hiểu rõ tầm quan trọng của cảng Tân Giới hơn so với các ngươi nữa đấy. Bây giờ vấn đề đặt ra trước mắt chúng ta là ai phụ trách quản lý cảng Tân Giới đây.”
CEO lúc trước của cảng Tân Giới là Ayer, sau khi thay đổi chủ sở hữu thì đương nhiên phải cho hắn ta cút đi.
Thẩm Đống cần phải tìm một người thích hợp để thay thế cho vị trí của Ayer, trách cho sự vận hành của cảng Tân Giới gặp vấn đề.
Tống Tử Hào nhíu mày nói: “Chỉ có thể tìm người quản lý chuyên nghiệp từ bên ngoài thôi. Trong số chúng ta còn chưa có nhân tài nào có thể quản lý được cảng Tân Giới.”
Đường Bồi Quân do dự một chút rồi nói: “Ta có một người bạn học có thể là một ứng cử viên không tồi đấy. Tên của hắn là Trương Hàng, đã từng là phó tổng giám đốc của cảng Cửu Long. Sau khi Bao Thuyền Vương thu mua được cảng Cửu Long thì hắn đã bị sa thải.”
Thẩm Đống hỏi: “Bây giờ Trương Hàng đang làm gì?”
Đường Bồi Quân cười khổ, đáp: “Bán cá viên ở Tiêm Sa Chủy.”
“Ặc.”
Thẩm Đống suýt chút nữa là phun hết cà phê trong miệng ra, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Phó tổng giám đốc của cảng Cửu Long mà giờ lưu lạc đi bán cá viên ở chợ sao. Lão Đường, ngươi có nhầm lẫn không vậy?”
Đường Bồi Quân nói: “Bao Thuyền Vương cướp được cảng Cửu Long từ trong tay tập đoàn tài chính Ương Tương. Tập đoàn tài chính Ương Tương đem Trương Hàng làm người gánh tội thay, đổ hết mọi sai lầm lên đầu hắn. Vì thế nên là không có ai ở đảo Hồng Kông dám mời hắn về làm việc. Không còn cách nào khác, Trương Hàng phải đi bán cá viên để kiếm sống.”
Thẩm Đống hỏi: “Vì sao ngươi không giúp hắn?”
Đường Bồi Quân lắc đầu nói: “Ta đang muốn đưa A Hàng vào công ty chúng ta làm việc từ lâu rồi. Nhưng mà hắn là người kiêu ngạo, sống chết không chịu nhận lấy lòng tốt của ta, còn nói bản thân nhất định có thể chờ được đến khi có người với đôi mắt sáng suốt nhìn thấy năng lực của hắn, suýt chút nữa là chọc ta tức điên.”
Tống Tử Hào nói: “Chuyện cảng Cửu Long đã là mười mấy năm trước rồi. Trương Hàng vẫn còn năng lực làm việc sao?”
Thẩm Đống đứng dậy nói: “Có năng lực hay không thì chẳng phải đi nói chuyện với hắn là biết được rồi sao? Đi nào, Đường tổng, Tống tổng, bữa trưa hôm nay ta mời các ngươi đi ăn cá viên.”
Nhìn thấy Thẩm Đống muốn đi gặp Trương Hàng, Đường Bồi Quân vô cùng vui mừng, lập tức dẫn hai người đi đến cửa hàng của Trương Hàng.
Nửa tiếng sau, ba người đi vào một cửa hàng bán cá viên không bắt mắt ở Tiêm Sa Chủy.
“A Hàng, ta có việc tìm ngươi.” Nhìn thấy trong cửa hàng không có vị khách nào, Đường Bồi Quân lên tiếng nói.
Trương Hàng bất đắc dĩ: “A Quân, sao ngươi lại đến nữa?”
Thẩm Đống quan sát Trương Hàng, nhận thấy hắn ta và Đường Bồi Quân xấp xỉ tuổi nhau, trên người mặc một bộ đồng phục đầu bếp màu trắng, nhưng không thể che giấu được khí chất xuất sắc hơn người của Trương Hàng.
Cho dù đã lưu lạc đến mức phải bán cá viên để kiếm sống, nhưng Thẩm Đống vẫn có thể nhìn ra được sự tự tin và kiêu ngạo từ trong cặp mắt sắc bén thâm thúy kia của Trương Hàng.
Đường Bồi Quân nói: “Đừng nói nhảm nữa, mau tới đây.”
Trương Hàng ngồi vào bàn, nói: “Có việc gì thì nhanh nói đi, ta còn phải đi làm cá viên nữa.”
Đường Bồi Quân nói: “Giới thiệu với ngươi một chút, vị này là ông chủ của ta, chủ tịch của tập đoàn Đằng Phi - Thẩm Đống tiên sinh, người còn lại là tổng giám đốc của công ty đầu tư Đằng Phi - Tống Tử Hào tiên sinh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận