Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 185: Cuộc chiến bắt đầu (2)

Chương 185: Cuộc chiến bắt đầu (2)
Thẩm Đống gật đầu nói: “Người mà Tưởng tiên sinh liên hệ trong Hòa Liên Thắng là Đặng bá, cũng có thể nói, trong suy nghĩ của mấy đại lão giang hồ, Đặng bá mới là vương giả thật sự của Hòa Liên Thắng. Vấn đề lớn nhất của ngươi chính là quá mạnh, một khi trở thành lãnh đạo của Hòa Liên Thắng, tất nhiên sẽ đe dọa đến quyền uy của hắn ta. Đổi lại là ngươi, ngươi có chịu có một cấp dưới mạnh hơn mình không?”
Thấy Đại D cau mày không nói gì, Thẩm Đống tiếp tục nói: “Thực lực của Lâm Hoài Nhạc kém xa ngươi, Đặng bá ủng hộ hắn ta làm thủ lĩnh, là để cân bằng giữa hắn ta và ngươi. Như vậy, lão ta mới có thể thuận lợi mọi bề, tiếp tục làm thái thượng hoàng của lão ta. Đại D, đừng ngốc nghếch nữa, ta có thể nói với ngươi một cách chắc chắn rằng, trừ phi sức mạnh của ngươi suy yếu một cách trầm trọng, nếu không ngươi vĩnh viễn cũng không thể làm thủ lĩnh.”
“Bộp”
Lời nói của Thẩm Đống khiến Đại D có cảm giác giác ngộ.
Hắn ta đập mạnh xuống bàn, tức giận nói: “Thảo nào lão già Đặng bá thà chết cũng không cho ta làm lãnh đạo, hóa ra đều là vì bản thân hắn ta.”
Thẩm Đống trợn mắt nói: “Nói nhảm. Không vì bản thân mình thì vì ai?”
Đại D hỏi: “A Đống, ngươi có cách nào để ta làm lãnh đạo không?”
Thẩm Đống cười nói: “Ta nghe nói gậy lãnh đạo là biểu tượng thân phận của lão đại của Hòa Liên Thắng các ngươi, bây giờ chắc đang ở chỗ Xuy Kê. Mặc kệ kết quả lựa chọn cuối cùng là gì, ngươi phải nghĩ cách lấy được gậy lãnh đạo đó. Nếu bọn họ thật sự chọn Lâm Hoài Nhạc, ngươi có thể đề nghị song lãnh đạo giống như Tân Ký. Chỉ cần ngươi có thể nắm giữ được một nửa thủ lĩnh, cho dù Đặng bá có phản đối thì cũng vô ích. Bởi vì hắn ta tuyệt đối sẽ không chịu đứng nhìn Hòa Liên Thắng chia làm hai nửa.”
Đại D giơ ngón tay cái lên, hưng phấn nói: “Có câu thành ngữ rằng nghe người khôn nói còn hơn đọc sách mười năm. Mười năm lăn lộn của ta thật sự quá uổng phí. Ngươi nói không sai, có được gậy lãnh đạo, ta có thể tiến khả công thoái khả thủ rồi.”
Trong lòng Thẩm Đống cực kỳ ghét loại bang phái dựa vào cách bán ma túy kiếm tiền như Hòa Liên Thắng.
Vì vậy, khi nghe tin mình sắp hợp lực với Đại D, Thẩm Đống đã quyết định dùng một số thủ đoạn giúp hắn ta chống lại Đặng bá và Lâm Hoài Nhạc.
Nếu cuối cùng có thể làm Hòa Liên Thắng sụp đổ, tin chắc hệ thống sẽ cho hắn rất nhiều điểm việc tốt.
Thẩm Đống nói: “Tạm thời không nói chuyện này nữa. Sắp đến mười hai giờ rồi, chúng ta nên bắt đầu làm việc thôi.”
Đại D đưa tay ra và nói: “Hợp tác vui vẻ.”
Thẩm Đống bắt tay với hắn ta nói: “Chắc chắn là vui rồi. Hộp đêm của ta lớn như vậy không muốn bị cái đám du côn Hồng Thái thâu tóm đâu.”
Đại D cười lớn.
Sau khi rời khỏi hộp đêm Bích Hải, Thẩm Đống nói với Trần Huy, Phong Vu Tu và Phi Cơ: “Tiếp theo đến lượt các ngươi thể hiện rồi.”
Ba người đồng thanh nói: “Ừ.”
Vào lúc nửa đêm, một ngàn năm trăm thủ hạ của Thẩm Đống và một ngàn hai trăm thủ hạ của Đại D bắt đầu giao chiến với ba ngàn năm trăm người Hồng Thái.
Lúc này, tiếng giết chóc ở Tiêm Sa Chủy chấn động cả một vùng trời đẫm máu.
Sau một khoảng thời gian huấn luận nghiêm khắc, thủ hạ của Thẩm Đống trở nên rất có tính kỷ luật tổ chức.
Đặc biệt khi hỗn chiến, bọn họ phối hợp theo nhóm ba hoặc năm người, dễ dàng hạ gục đối thủ.
Đại D cũng không nhượng bộ, hắn ta dùng một trăm quân nhân Đông Nam Á làm đầu tiễn xuyên qua đám người HỒng Thái, sau đó phá vỡ vòng vây, giết đối thủ tơi bời.
“Chết tiệt, dữ dội quá.”
Đại D toàn thân đầy máu vô tình nhìn thấy Phong Vu Tu dùng kiếm cứa cổ sáu tên côn đồ thì vô cùng kinh ngạc.
“Lão đại, hắn ta là Phong Vu Tu, là cao thủ võ thuật thực sự.”
Thủ lĩnh của Đại D Mã Trường Mao vừa nhìn đã nhận ra là Phong Vu Tu, lập tức giới thiệu với hắn ta.
Đại D nhìn Trần Huy bên cạnh Phong Vu Tu vừa mới dùng tam đao chém chết thành viên cấp cao của Hồng Thái là Hà Gia thì không khỏi chửi rủa: “Mẹ kiếp, bên cạnh Thẩm Đống có nhiều cao thủ thật.”
Lão đại của Hồng Thái là Mi Thúc nhìn thấy phe mình bị đánh đến mức không còn sức lực phản kháng, hắn ta giận tím mặt, nói: “Mẹ nó lên hết cho ta. Giết một tên thưởng mười ngàn. Ai giết mười tên ta sẽ thăng kẻ đó làm thủ lĩnh.”
Người ta có câu: Có thưởng ắt có người dũng cảm xuất hiện.
Được tiền tài và địa vị kích thích, đám du côn Hồng Thái điên cuồng xông lên.
Trước cửa sổ tầng ba của một tòa nhà văn phòng cách đó không xa, Thẩm Đống đặt ống nhòm nhìn đêm xuống, bình tĩnh nói: “Khó trách Hồng Thái có thể trở thành xã đoàn số một đảo Hồng Kông, sức chiến đấu của bọn họ mạnh hơn ta tưởng nhiều.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận