Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 884: Hai bên gặp mặt (2)

Thẩm Đống nói: “Không có gì là không thể. Trong tương lai. võ đường võ thuật truyền thống Đằng Phi sẽ là thánh địa võ học, nếu không có cao thủ Hóa Kính tọa trấn thì sao danh xứng với thực được?”
Cao Tiến nói: “Đừng nói nhiều nữa, chúng ta mau lên xe thôi.”
Thẩm Đống gật đầu nói: “Xuất phát.”

Cảng Hào Giang.
Có một du thuyền vô cùng xa hoa đang neo đậu ở bến cảng.
Bên trên du thuyền được giăng đèn kết hoa, treo đầy tơ lụa màu đỏ tươi, không khí rất rộn ràng.
Đây là con thuyền đánh bạc thứ tư được công ty giải trí Phương Đông mua.
Giữa trưa hôm nay sẽ tổ chức một buổi lễ khai trương hoành tráng, thu hút rất nhiều người giàu có đến tham dự.
Lúc này, Đổng Hán, Trần Hạo Nam, Lý A Tề và Hồng Nam đứng ở bên bờ nói chuyện phiếm.
Nửa tiếng nữa, thuyền đánh bạc sẽ đi đến vùng biển quốc tế, bốn người đang chờ Thẩm Đống và Cao Tiến.
“Hán ca, đã lâu không gặp.”
Hà Hồng Thịnh mỉm cười đi đến, chào hỏi với Đổng Hán.
Hai oan gia đã dây dưa với nhau cả đời, sau 10 năm xa cách, cuối cùng cũng gặp mặt lại lần nữa.
Phía sau Hà Hồng Thịnh có hai người đàn ông trung niên đi theo, trong đó có một người đầu trọc, dáng người không cao, tráng như nghé con. Một người khác thì có vẻ mặt âm trầm, ánh mắt lạnh lùng. Đó chính là bang chủ của bang Tinh Hải - Hoàng Tinh Hải và Nara Igawa - thủ lĩnh của bang Inagawa.
Đổng Hán mỉm cười nói: “A Thịnh, ta không ngờ ngươi sẽ đến nơi này của ta. Ngươi không sợ ta làm gì bất lợi đối với ngươi sao?”
Hà Hồng Thịnh mỉm cười nói: “Hán ca, nếu ngươi muốn giết ta thì chỉ sợ mấy năm nay đã sớm có không ít sát thủ đến truy sát ta rồi.”
Đổng Hán gật đầu nói: “Cả đời ta chưa từng thua, chỉ thua duy nhất dưới tay ngươi. Cho nên ta muốn trước khi chết có thể thắng ngươi một lần.”
Hà Hồng Thịnh: “Ta biết ngươi muốn thắng ta chứ không muốn giết ta.”
Đổng Hán nói: “Hai vị này chính là người phụ trách sòng bạc mà ngươi mới tìm lại sao?”
Hà Hồng Thịnh: “Ta giới thiệu với ngươi một chút. Vị này chính là bang chủ Hoàng Tinh Hải của bang Tinh Hải ở Đài Loan, còn vị này là Nara Igawa, thủ lĩnh của bang Inagawa Đông Doanh. Từ nay về sau, sòng bạc của ta sẽ do bọn họ tiến hành quản lý. Trần tiên sinh, Lý tiên sinh, Hồng tiên sinh, nếu các vị đã gia nhập vào công ty giải trí Phương Đông thì làm phiền ba vị cho người của mình rời khỏi sòng bạc của ta. Mua bán không thành còn nhân nghĩa, mọi người đều kinh doanh bằng bản lĩnh của mình, không cần thiết phải động đến đao thương.”
Trần Hạo Nam cười nhạt, nói: “Chỉ cần hai vị kia thả người của chúng ta ra thì chúng ta sẽ lập tức rời đi.”
“Ha ha ha.”
Hoàng Tinh Hải cười to ba tiếng, nói: “Trần Hạo Nam, chúng ta không phải đã nói rồi sao? Chỉ cần các ngươi có thể đánh cược thắng chúng ta thì chắc chắn chúng ta sẽ thả người.”
Trần Hạo Nam cười lạnh nói: “Dùng vài người liền muốn đổi thuyền đánh bạc của chúng ta, các ngươi mơ cũng tốt thật đó.”
Hoàng Tinh Hải: “Vậy theo ý ngươi nói như thế tức là bọn họ không đáng giá tiền có đúng không? Nếu đã như vậy thì cũng không cần giữ mạng bọn họ lại làm gì cho lãng phí lương thực.”
Hồng Nam: “Nếu ngươi động vào một sợi tóc của bọn họ thì ta đảm bảo sẽ không để ngươi còn sống mà rời khỏi Hào Giang được đâu.”
Hoàng Tinh Hải không hề quan tâm đến uy hiếp của Hồng Nam, nói: “Đều lăn lộn trên giang hồ, đừng nói ba cái lời đe dọa như thế nữa, thật là vô nghĩa.”
Đúng lúc này, có một âm thanh vang dội truyền đến.
“Thật náo nhiệt nhỉ. Hà tiên sinh, Đổng tiên sinh, hai vị thật là nhàn nhã.”
Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Thẩm Đống đang mỉm cười dẫn theo một đám vệ sĩ xuất hiện trước mặt mọi người.
Đổng Hán cười ha ha nói: “Hôm nay có Thẩm tiên sinh giá lâm, thật là khiến cho công ty giải trí Phương Đông chúng ta nở mày nở mặt mà.”
Thẩm Đống nói: “Đừng, ta chỉ là quần chúng mà thôi, dốt đặc cán mai với mấy cái đánh cược này.”
Sắc mặt Hà Hồng Thịnh có chút ngưng trọng, nói: “Thẩm tiên sinh, ngài có quan hệ gì với công ty giải trí Phương Đông?”
Thẩm Đống xua tay nói: “Không có quan hệ gì cả. Ta chỉ lấy thân phận bạn bè đến dạo chơi trên thuyền đánh bạc này mà thôi.”
Thủ lĩnh bang Inagawa - Nara Igawa vẫn luôn không nói gì, đột nhiên mở miệng: “Thẩm tiên sinh, ta ở Đông Doanh vẫn hay nghe được tên của ngài, hôm nay cuối cùng cũng gặp được tận mắt.”
Thẩm Đống sửng sốt nói: “Ta rất nổi tiếng ở Đông Doanh sao?”
Nara Igawa nói: “Đương nhiên. Chuyện võ đường võ thuật truyền thống Đằng Phi của ngài đánh bại Hiệp hội Karate của chúng ta đã liên tục được đưa tin trên khắp các tờ báo lớn ở Đông Doanh trong suốt một tuần. Có ít nhất một nửa người dân Đông Doanh biết đến ngài.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận