Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 149: Trung Nghĩa Tín xâm phạm

Chương 149: Trung Nghĩa Tín xâm phạm
...
Ngày hôm sau, Lý Hiền tinh thần sảng khoái đến Đồn Môn, mời Thẩm Đống uống cà phê.
Thẩm Đống nói: “Mọi việc đã xong chưa?”
Lý Hiền gật đầu nói: "Xong rồi. A Đống, chuyện lần này thực sự là phải cảm tạ ngươi. Nếu ngươi không thông báo cho ta, ta sẽ gặp rắc rối lớn."
Thẩm Đống cười nói: “Nên vậy, cảnh sát và nhân dân phối hợp.”
Lý Hiền hỏi: "Bắt được Bác Sĩ chưa?"
Thẩm Đống không chút do dự nói: “Không, có khi hắn trốn khỏi Hồng Kông rồi.”
Lý Hiền liếc hắn, cười nửa miệng nói: "Chỉ sợ là đã xuống bán trứng vịt muối rồi?"
Thẩm Đống nhún nhún vai nói: "Cũng có thể."
Hai người như những người bạn cũ, trò chuyện hơn nửa tiếng, sau đó Lý Hiền nhận được cuộc gọi, rời đi trước.
Sau khi Thẩm Đống uống xong cà phê, chuẩn bị rời đi, chợt nhận ra tên Lý Hiền này đi mời khách lại chưa có trả tiền cà phê.
"Ngươi cái tên khốn khiếp!"
Thẩm Đống chửi bới, trả tiền cà phê rồi đi đến nhà máy mì ăn liền ở quận Hoàng Đại Tiên.
Công ty đầu tư của Tống Tử Hào rất hùng mạnh, tiền đen của Thẩm Đống chảy vào thị trường vốn nước ngoài, lúc trở lại, mấy ngàn vạn đã được rửa sạch sẽ.
Thẩm Đống vung tay lên, mua nửa còn lại của dây chuyền sản xuất quần áo và dây chuyền sản xuất mì ăn liền.
Lúc này, công nhân viên đang lắp đặt thiết bị.
"Đống ca, ngài tới sao không nói ta một tiếng?”
Sau khi nhận được tin, A Hoa lập tức chạy tới.
Thẩm Đống cười nói: “Ta rảnh không có chuyện gì làm nên đi dạo, không muốn quấy rầy đám người bận rộn các ngươi.”
A Hoa nói: "Ta sao bận bịu bằng ngài được? Tối qua kích thích vậy, cũng không dẫn ta theo, vậy còn gọi một tiếng huynh đệ.
Thẩm Đống nói: “Nếu ngươi đi, lỡ như bị dập đầu, ta đi đâu tìm người tiếp quản mấy sạp hàng đây. Hiện tại ngươi cũng giống như đại tổng quản Lý Liên Anh ngày xưa, ta thiếu ai cũng được, chỉ có thiếu ngươi là không được.
A Hoa im lặng nói: "Đống ca, ngài có thể đổi người khác được không?"
Thẩm Đống cười lớn nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi không biết Lý Liên Anh là ai.”
Đúng lúc này, điện thoại di động của hắn đột nhiên reo lên.
"Này, vị nào?"
"Đống ca, ta là Phi Cơ. Có người đang bán rượu trong địa bàn của chúng ta, cướp công chuyện làm ăn của chúng ta.
Thẩm Đống hơi nhướng mày hỏi: “Là xã đoàn nào?”
Xâm phạm ranh giới để kiếm lợi là điều tối kỵ trong giới giang hồ, rất dễ dẫn đến xô xát.
Phi Cơ quản lý ba con phố ở Đồn Môn, rượu và nguyên liệu nấu ăn được sử dụng trong KTV, quán bar, hộp đêm, nhà hàng trên đường phố nhất định phải do hắn cung cấp, sau đó sẽ lấy được một khoản hoa hồng
Nếu không, chỉ dựa vào phí bảo hộ, căn bản không thể thu được nhiều tiền như vậy.
Nếu có người chưa nhận được sự đồng ý từ Phi Cơ mà dám xía một chân vào, vậy thì là khiêu khích nghiêm trọng tới hắn.
“Là Đỗ Bưu, cấp dưới của Vương Bảo Trung Nghĩa Tín,” Phi Cơ nói.
"Vương Bảo?"
Thẩm Đống không còn xa lạ với cái tên này.
Ở kiếp trước, phim hành động Hồng Kông hắn thích nhất là "Sát Phá Lang".
Những cảnh đánh nhau giữa Vương Bảo, A Tích và Mã Quân có thể xem là kinh điển.
“Ngươi có quan hệ gì với cấp dưới của Vương Bảo?”
"Không. Chúng ta xưa giờ đều là nước sông không phạm nước giếng."
“Trói lại chưa?”
"Đã trói, đang ở nhà hàng Duyệt Hưng."
“Được, ta sẽ tới đó ngay.”
Nửa giờ sau, Thẩm Đống đến nhà hàng Duyệt Hưng, nhìn thấy ông chủ Sở Phong cùng mấy tên lưu manh bán rượu, đều bị đánh sưng mặt sưng mũi.
"Đổng ca, lần này xin ngài tha cho ta đi, ta sẽ không bao giờ mua rượu của bọn họ nữa." Sở Phong vẻ mặt đưa đám nói.
Thẩm Đống hỏi: “Rượu của họ rẻ hơn rượu của chúng ta bao nhiêu?”
Sở Phong nói: "Hai mươi phần trăm."
Thẩm Đống gật đầu nói: “Khó trách ngươi dám làm như vậy, thì ra giá cả chênh lệch lớn như vậy.”
"Đây đều là rượu do Vương Bảo nhập lậu. Không cần khai thuế qua hải quan nên giá khá rẻ". Phi Cơ nói.
Thẩm Đống trong lòng hơi động, hỏi: “Chất lượng rượu có vấn đề gì không?”
Phi Cơ nói: "Không. Nó giống hệt như rượu chính hãng của chúng ta, có cùng nguồn gốc xuất xứ."
Thẩm Đống cười nói: “Vậy cũng tốt, chỗ Vương Bảo có rượu rẻ hơn, sao phải mua rượu của người khác?”
Phi Cơ vốn tưởng rằng Thẩm Đống sẽ nổi giận và gây chiến với Vương Bảo, nhưng không ngờ hắn lại có thái độ này, nói: “Đống ca, không phải việc này sẽ làm tổn hại mặt mũi của chúng ta sao?”
Thẩm Đống nói: “So với mặt mũi và tiền bạc, ngươi muốn cái nào?”
Phi Cơ không chút do dự nói: "Tiền."
Thẩm Đống cười nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ chọn mặt mũi.”
Phi Cơ nói: "Làm sao có thể?"
Thẩm Đống nhìn bọn lưu manh đưa rượu, nói: “Ai biết số điện thoại của Đỗ Bưu?”
Một tên lưu manh nhấc tay, nói: "Ta biết."
Thẩm Đống nói: “Gọi hắn tới đón các ngươi.”
Tên lưu manh lập tức nhấc điện thoại của nhà hàng, gọi cho Đỗ Bưu.
Nửa giờ sau, Đỗ Bưu cùng một nhóm lưu manh bước vào.
Đang định nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy một khẩu súng chĩa vào mình, Đỗ Bưu sắc mặt sợ hãi biến sắc.
"Ngươi...ngươi muốn gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận