Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 278: Ta muốn một nửa (1)

Chương 278: Ta muốn một nửa (1)
Người ta là dao thớt còn hắn ta là thịt cá, đây chính là tình cảnh xấu hổ mà Carmex phải đối mặt.
Sau khi biết được Thẩm Đống không những không tém tém lại mà còn tăng giá lên hai mươi lăm triệu đô la Mỹ, phổi Tưởng Thiên Sinh thiếu điều nổ tung.
Rất rõ ràng, Thẩm Đống làm như vậy là cố ý đánh vào mặt hắn ta, hơn nữa còn là loại vang lên bốp bốp.
Carmex yêu cầu Tưởng Thiên Sinh trả hai mươi lăm triệu đô la Mỹ, Tưởng Thiên Sinh không chút do dự tỏ vẻ cự tuyệt.
Quan hệ của hai người đến lúc này xem như hoàn toàn sụp đổ.
Mười giờ sáng hôm sau, Thẩm Đống và Âu Vịnh Ân đi vào tòa án.
"Ngươi đừng căng thẳng. Chúng ta nhất định sẽ thắng kiện." Âu Vịnh Ân nhẹ giọng nói.
Thẩm Đống cười nói: "Trong từ điển của ta chưa từng có hai chữ căng thẳng. Luật sư Âu, ngươi mặc bộ đồ này rất đẹp."
Âu Vịnh Ân đỏ mặt, nói: "Ngươi tốt nhất là nghiêm túc một chút."
Thẩm Đống nhún vai, nói: "Biết rồi."
Ngồi vào ghế bị cáo, Thẩm Đống nhìn lướt qua người ngồi phía dưới.
Ngoại trừ thủ hạ của mình và một ít người của công ty thời trang ra, một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn, khí thế rất mạnh phía trước hấp dẫn sự chú ý của Thẩm Đống.
Âu Vịnh Ân hiển nhiên cũng nhìn thấy, lẩm bẩm nói: "Sao người đó lại tới đây?"
Thẩm Đống hỏi: "Luật sư Âu, ông ta là ai?"
Âu Vịnh Ân nói: "Cha nuôi của ta Giản Áo Vĩ."
Ánh mắt Thẩm Đống lóe lên: "Thì ra ông ấy là luật sư Giản, khó trách khí thế mạnh như vậy."
Trên thực tế, từ lúc Thẩm Đống bước vào, Giản Áo Vĩ đã đặt ánh mắt lên người hắn.
Hắn rất muốn nhìn xem người đàn ông có thể lọt vào mắt xanh của con gái mình đến tột cùng là bộ dáng gì.
Nhìn bề ngoài, Thẩm Đống nhiều lắm cũng chỉ là đẹp trai một chút, so với những đại minh tinh kia thì kém rất xa.
Nhưng là khí thế của hắn rất mạnh, ánh mắt nhạy bén, đứng ở nơi đó tựa như một ngọn núi lớn vĩnh viễn không bị đánh sụp.
Cả đời Giản Áo Vĩ gặp qua vô số người, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy người trẻ tuổi có loại khí chất này.
Chỉ sau một giờ xét xử, tòa án đã tuyên án.
Vụ việc công ty quần áo Đằng Phi của Thẩm Đống vi phạm bản quyền Thời trang Kixy không thành lập.
Sắc mặt Carmex cực kỳ khó coi.
Hắn ta hung hăng trừng mắt nhìn A Hoa ngồi ở phía dưới, xoay người rời đi.
A Hoa mỉm cười, đi lấy tiền với Hạ Hầu Vũ, Phong Vu Tu.
Dù sao đây cũng là tấm séc vô danh 25 triệu đô la Mỹ, có hai đại cao thủ tuyệt đỉnh bảo vệ, A Hoa mới có thể yên tâm.
Thẩm Đống vươn hai tay, nói: "Âu tiểu thư, vô cùng cảm ơn."
Âu Vịnh Ân ôm hắn, nhẹ giọng nói: "Rõ ràng luật sư bên phía đối phương phát huy thất thường, phải hay ngươi đã âm thầm giải quyết riêng với Carmex rồi không?"
Thẩm Đống mỉm cười nói: "Chuyện này không quan trọng, quan trọng là chúng ta thắng kiện rồi."
Âu Vịnh Ân hừ một tiếng, nói: "Là ngươi thắng kiện, không phải ta. Đi thôi, ta muốn giới thiệu cha nuôi với ngươi."
Hai người đi tới trước mặt Giản Áo Vĩ, Âu Vịnh Ân nói: "Cha nuôi, anh ấy chính là Thẩm Đống."
Giản Áo Vĩ không tỏ vẻ mình là luật sư lớn, ông ta chủ động vươn tay, nói: "Khó trách con gái nuôi trước nay luôn kiêu ngạo của ta lại nhìn ngươi bằng ánh mắt khác, Thẩm tiên sinh quả nhiên bất phàm."
Thẩm Đống là vãn bối, hắn hơi cúi người nắm tay Giản Áo Vĩ, lễ phép nói: "Giản tiên sinh, xin chào. Ta và Âu Vịnh Ân tiểu thư là bạn tốt, ngài có thể trực tiếp gọi ta là A Đống."
Thấy Thẩm Đống là đại ca băng nhóm Hồng Hưng nhưng không có nửa điểm xấc xược vô lại, lại khiêm tốn lễ độ, Giản Áo Vĩ càng tán thưởng hắn, nói: "A Đống, nếu không bận, cùng ta đi uống cà phê nhé, thế nào?"
Thẩm Đống cười nói: "Trưởng bối đã có lời mời, vãn bối nào dám từ chối."
Ba người đi tới một quán cà phê cách đó không xa.
Giản Áo Vĩ nói: "Tiểu Ân, biểu hiện hôm nay của ngươi rất tốt, tiến bộ rất lớn so với lúc trước."
Âu Vịnh Ân bĩu môi, nói: "Quên đi. Luật sư bên đối phương vốn không dùng hết toàn lực, ta thắng cũng không vinh."
Thẩm Đống cười nói: "Luật sư Âu, luật sư đối phương thế nào là chuyện của hắn ta, ngươi đã làm tốt nhất công việc của mình. Vụ này thắng kiện, tin rằng những thương hiệu quần áo nổi tiếng khác sẽ không gây phiền phức cho ta nữa."
Âu Vịnh Ân nói: "Ngươi làm thời trang mà sao không tự mình thuê nhà thiết kế?"
Thẩm Đống nói: "Ta đang suy nghĩ vấn đề này. Chờ sau khi xây xong nhà máy ở Bằng Thành, ta sẽ thực sự sáng lập ra thương hiệu quần áo Đằng Phi của riêng mình. Đến lúc đó, ta nhất định sẽ thiết kế riêng cho ngài vài bộ quần áo nữ đẹp nhất."
Âu Vịnh Ân vui vẻ ra mặt, nói: "Coi như ngươi vẫn còn chút lương tâm."
Nhìn vẻ mặt của Âu Vịnh Ân, Giản Áo Vĩ thầm thở dài.
Con gái nuôi của mình thật sự là hết thuốc chữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận