Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 202: Quyên góp xe cho sở cảnh sát

Chương 202: Quyên góp xe cho sở cảnh sát
Nhìn đoàn xe Hàn Sâm tiến vào biệt thự vịnh Thủy Loan, Jimmy tức giận xanh mặt, mắng to: "Chết tiệt, coi như mạng hắn lớn."
Trần Vĩnh Nhân hỏi: "Jimmy ca, chúng ta không thể vào biệt thự giết hắn sao?"
Cát Mễ nói: "Ngươi biết nơi này là địa bàn của ai không?"
Trần Vĩnh Nhân nói: "Lý Siêu Nhân."
Cát Mễ nói: "Đúng vậy. Tiểu khu biệt thự này có hơn hai mươi người giàu nhất Hồng Kông, tài sản của bọn họ cộng lại vượt qua thu nhập tài chính một năm của Hồng Kông. Nếu Hàn Sâm bị giết ở đây, đó không phải là sự kiện báo thù đơn thuần nữa, mà là một sự kiện chính trị. Đến lúc đó, tất cả chúng ta đều không chịu nổi."
Trần Vĩnh Nhân mắng: "Khốn thật, lão già Hàn Sâm này thật giảo hoạt."
Jimmy thở dài, nói: "Vốn cho rằng có thể lập công lớn, không ngờ lại gặp phải chuyện này, thật đáng tiếc."
Sau khi nhận được báo cáo của Jimmy, Thẩm Đống cũng thầm kêu một tiếng đáng tiếc.
Có điều, hắn biết rõ Hàn Sâm nào phải người bình thường.
Muốn giết hắn, tuyệt đối không phải là một chuyện dễ dàng.
Nếu đổi lại là hắn, sau khi A Lạc bị bắt, hắn nhất định cũng sẽ giống như Hàn Sâm, lập tức thay đổi chỗ ở.
Buổi tối hôm đó, ba tin tức quan trọng truyền khắp các xã đoàn lớn ở Hồng Kông.
Một là Hàn Sâm phái người bắt người yêu của Thẩm Đống, phá hỏng quy củ giang hồ.
Hai là Thẩm Đống ra giá 20 triệu, mua cái mạng của vợ chồng Hàn Sâm.
Ba là Hàn Sâm tuyên bố Thẩm Đống vì muốn giết hắn nên mới bịa chuyện bắt cóc kia, hơn nữa còn ra giá ba mươi triệu, mua cái mạng của Thẩm Đống.
Trong lúc nhất thời, giang hồ gió nổi mây vần.
Trong một phòng khám nhỏ ở Thuyên Loan.
Chương Minh cau mày: "Tiểu Trang, nếu ngươi đi giết Hàn Sâm, ta sẽ không phản đối. Nhưng nếu ngươi muốn đi giết Thẩm Đống, ta kiên quyết không đồng ý."
Tiểu Trang vừa lau súng lục của mình, vừa hỏi: "Vì sao?"
Chương Minh trầm giọng nói: "Bởi vì thực lực của Hàn Sâm không tốt, còn thực lực của Thẩm Đống sâu không lường được. Lúc trước ngươi cũng từng nói, Thẩm Đống có trực giác nhạy bén, có thể nhận thấy nguy hiểm sắp tới, ngươi giết hắn khó hơn giết Hàn Sâm nhiều."
Tiểu Trang ngẩng đầu, nhìn về phía Chương Minh, nói: "Ngươi đang lo lắng ta sẽ rơi vào kết quả giống như lần trước à?"
Chương Minh nói: "Có cân nhắc về vấn đề này."
Tiểu Trang nhướng mày, nói: "Ta thừa nhận lần trước mình có chút sơ suất, cho rằng Thẩm Đống không khác mấy so với những tôn côn đồ khác. Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không tái phạm một sai lầm những hai lần đâu."
Càng là người kiêu căng, tự mãn, lòng tự trọng lại càng nặng.
Từ khi xuất đạo tới nay, Tiểu Trang chưa từng gặp bất lợi gì, duy chỉ có Thẩm Đống là khiến hắn ta chịu thiệt thòi lớn.
Bởi vậy hắn ta luôn tâm tâm niệm niệm muốn giết chết Thẩm Đống, dùng điều này chứng minh thực lực của mình.
Bây giờ Hàn Sâm ra giá ba mươi triệu mua mạng Thẩm Đống, đây tuyệt đối là một cơ hội tốt đối với Tiểu Trang.
Thứ nhất có thể kiếm tiền, thứ hai có thể rửa sạch vết nhơ trong sự nghiệp, nhất cử lưỡng tiện.
Chương Minh nhìn hắn ta thật sâu, nói: "Cho dù ngươi giết Thẩm Đống, ta cũng không nhất định có thể lấy được 30 triệu từ tay Hàn Sâm."
Tiểu Trang nói: "Nếu hắn không đưa, ta sẽ giết luôn cả hắn."
Chương Minh thở dài: "Hy vọng lần sau gặp ngươi, sẽ không phải ở nhà xác. Nói đi, cần vũ khí gì?"
Tiểu Trang nói: "Súng bắn tỉa lần trước giết Vương Bảo dùng rất tốt."
Chương Minh nói: "Ngươi chờ một chút."
Chương Minh đi vào phòng ngủ, từ dưới giường ra kéo một cái rương dài hai mét, mang ra ngoài, nói: "Đạn hơi ít, chỉ có tám viên."
Tiểu Trang nhận lấy cái rương, tự tin nói: "Đủ rồi."
Nhìn bóng lưng Tiểu Trang đi xa, trong lòng Chương Minh luôn có cảm giác bất an.
Giữa trưa ngày hôm sau, Thẩm Đống không hề kiêng dè ba mươi triệu thuê sát thủ của Hàn Sâm, nghênh ngang xuất hiện ở đồn cảnh sát Central.
Lần này hắn và Tống Tử Hào đến quyên góp xe, bởi vậy được cục trưởng cục cảnh sát Central - Lâm Quốc Hùng tự mình tiếp đãi.
Nhìn mười hai chiếc xe cảnh sát mới tinh chỉnh tề xếp trước tòa nhà cảnh sát, trên mặt Lâm Quốc Hùng cười đến sắp nở hoa luôn rồi.
Cho dù biết Thẩm Đống là thủ lĩnh băng Hồng Hưng, hắn ta cũng không để ý chút nào.
Bởi vì hệ Ưng Tương và hệ nội địa đang tranh đấu lẫn nhau, cho nên cuộc sống ở các sở cảnh sát đều không tốt lắm.
Nhất là Lâm Quốc Hùng, hắn thuộc về hệ nội địa, lại tọa trấn trong khu vực phát triển mạnh Central này, cho nên nhận đủ mọi sự chèn ép mạnh mẽ của hệ Ưng Tương.
Sở cảnh sát Central đã hơn ba năm không có xe mới, dẫn đến tiếng oán than dậy đất của cảnh sát phía dưới.
Nhìn Lâm Quốc Hùng và Thẩm Đống trò chuyện vui vẻ, Trần Gia Câu bĩu môi, nói: "Thế giới này rốt cuộc làm sao vậy? Thủ lĩnh xã đoàn lại bộ quyên góp xe cho sở cảnh sát, quả thực là mở ra tiền lệ ở Hồng Không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận