Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 333: Sự mâu thuẫn của Đường Bồi Quân

Chương 333: Sự mâu thuẫn của Đường Bồi Quân
Tống Tử Hào cười khổ nói: "Đáng tiếc, hình như người này không cùng một lòng với chúng ta."
Thẩm Đống trầm ngâm nói: "Vốn ta muốn trực tiếp giải quyết Long Thanh Quần, sau đó sẽ xử lý Đường Bồi Quân. Nhưng tài hoa và tầm nhìn hắn ta thể hiện trong ngành bất động sản khiến ta có cảm giác như gặp được tri kỷ. Người đời vẫn hay nói tri âm khó tìm, tri kỷ khó cầu, ta muốn cho hắn thêm một cơ hội."
Tống Tử Hào hỏi: "Đống ca, ngươi định làm gì?"
Thẩm Đống suy nghĩ một chút, nói: "Ta cho hắn thời gian ba ngày. Trong vòng ba ngày, nếu Đường Bồi Quân có thể thẳng thắn với ta, ta không chỉ giúp hắn cứu vợ con, còn để cho hắn tiếp tục làm CEO của công ty."
Tống Tử Hào nói: "Nếu hắn vẫn muốn giúp Long Thanh Quần giết ngươi thì sao?"
Ánh mắt Thẩm Đống lộ ra một tia sát khí, nói: "Vậy chỉ có thể để hắn bầu bạn với Long Thanh Quần dưới suối vàng."
Buổi chiều, Thẩm Đống dẫn Đường Bồi Quân đi xem tất cả đất đai và tòa nhà đang xây dựng của mình một vòng.
Buổi tối, Thẩm Đống bảo A Hoa tụ tập tất cả thành viên nòng cốt đến quán bar Huy Hoàng, mở tiệc chiêu đãi Đường Bồi Quân.
Mọi người cùng nhau nâng ly, cạn chén, không khí rất là nhiệt liệt.
Qua ba tuần rượu, ăn đủ năm vị, Tiểu Mã ca đề nghị Thẩm Đống hát một bài.
Thẩm Đống không hề đùn đẩy mà đi thẳng lên sân khấu hát ca khúc chủ đề "Tình và Nghĩa" của bộ phim "Anh em" rất hot gần đây, nhận được sự cổ vũ, hoan hô của mọi người.
Sau khi hát xong bài hát, Thẩm Đống nói: "Bây giờ ta vô cùng hạnh phúc, tại sao vậy? Bởi vì ta đã tìm được Đường Bồi Quân - CEO phù hợp nhất với công ty bất động sản Đằng Phi của chúng ta."
"Anh ấy đã viết một bản kế hoạch phát triển công ty gần như hoàn hảo chỉ trong một giờ sáng nay và hoàn toàn nhất quán với suy nghĩ của ta."
"Mọi người nghe thấy bốn chữ này không? Là đặc biệt hoàn toàn nhất quán."
"Ta từng nói, trong vòng 5 năm, tất cả các ngươi sẽ trở thành tỷ phú".
"Bây giờ ta nói với mọi người, chỉ cần dựa theo kế hoạch của lão Đường mà phát triển, không cần năm năm, chỉ trong ba năm là có thể đạt được mục tiêu này."
"Nào, chúng ta cùng nâng ly, hoan nghênh lão Đường gia nhập đại gia đình của chúng ta."
"Cạn ly."
Mọi người lập tức bưng chén rượu lên, hô to với Đường Bồi Quân.
Nhìn hơn mười khuôn mặt tươi cười nhiệt tình này, trong lòng Đường Bồi Quân trào dâng một luồng ấm áp, hắn ta nhịn không được ướt cả hốc mắt.
Lần đầu tiên sau ngần ấy năm, ngoài gia đình, hắn ta cảm thấy ấm áp.
Cơm no rượu say, mọi người đều tự trở về.
Tống Tử Hào lái xe, cùng Tiểu Mã ca tiễn Đường Bồi Quân.
Trên đường đi, Tiểu Mã ca vỗ vỗ bả vai Đường Bồi Quân, nói: "Lão Đường, ta đi theo Đống ca sắp được một năm, đây là lần đầu tiên thấy anh ấy vui như vậy."
Tống Tử Hào phụ họa: "Đúng vậy. Đống ca văn võ song toàn, tài hoa hơn người, đã sớm đưa ra phán đoán đối với ngành bất động sản, cho nên sau khi xây xong mấy tiểu khu ở Bằng Thành, anh ấy lập tức quyết định chỉ cho thuê không bán. Cho dù vì thế mỗi năm phải gánh vác hơn mười triệu tiền lãi cho vay, nhưng Đống ca vẫn tin tưởng vững chắc phán đoán của mình không sai. Ha ha, bản kế hoạch này của ngươi quả thực như viết lên nội tâm của Đống ca. Lão Đường, làm cho tốt, ngàn vạn lần đừng để Đống ca thất vọng."
Trong lòng Đường Bồi Quân ngũ vị tạp trần, chỉ có thể máy móc gật gật đầu, nói: "Ta sẽ."
Tự mình đưa Đường Bồi Quân lên lầu, lúc này Tống Tử Hào và Tiểu Mã Ca mới rời đi.
Trong phòng khách, Đường Bồi Quân không bật đèn, chỉ ngồi ngẩn người trên sô pha, đầu óc hỗn loạn.
Nghĩ đến sự coi trọng của Thẩm Đống đối với mình, nghĩ đến tình nghĩa sâu đậm giữa các anh em, Đường Bồi Quân hoàn toàn rơi vào tình thế khó xử.
Đúng lúc này, điện thoại của hắn ta vang lên.
"Alo, ai vậy?"
"Ta là Thẩm Đống. Lão Đường, không uống nhiều chứ? Có cần ta cử người qua chăm sóc hay không?"
"Thẩm tiên sinh, không cần đâu, tửu lượng của ta vẫn ổn."
"Được, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi. Đúng rồi, sau này đừng gọi ta là Thẩm tiên sinh nữa, cứ gọi ta là Đống ca là được."
"Vâng, Đống ca."
Cúp điện thoại, Đường Bồi Quân tát mạnh vào mặt mình một cái.
Nếu như Thẩm Đống đối xử không tốt với hắn, Đường Bồi Quân giết hắn tuyệt đối sẽ không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.
Nhưng bây giờ Thẩm Đống không chỉ đối xử với hắn vô cùng tốt, hơn nữa hai người có lý tưởng hoàn toàn giống nhau, có thể gọi là cộng sự tốt nhất, Đường Bồi Quân thật sự là không xuống tay được.
Chết tiệt, ta phải làm gì đây?
Trong cơn mơ màng, Đường Bồi Quân ngã xuống sô pha, ngủ thiếp đi.
Đến khi hắn ta tỉnh lại thì đã là sáu giờ sáng.
Ăn sáng xong, Đường Bồi Quân lái xe đi làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận