Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 64: Sẽ có người tìm được ngươi

Chương 64: Sẽ có người tìm được ngươi
A Hoa lập tức tiến lên lục soát quần áo của hắn ta.
Khi lục soát đến thắt lưng, A Hoa đột nhiên cảm giác được một có một vật cứng to bằng bàn tay, nói: "Cái gì đây?"
Hắn ta vén áo sơ mi của người trẻ tuổi lên, khá lắm, hắn ta thực sự đã gài một quả bom trên người.
"Mẹ kiếp."
"Chạy mau."
"Đây là bom."
. . .
Những khách hàng xung quanh lần lượt chạy ra ngoài.
Lý Kiệt chăm chú quan sát một hồi, nói: "Đống ca, đây là một quả bom đặc chế. Hắn chỉ cần ấn xuống, quả bom sẽ nổ tung."
A Hoa kinh ngạc: "Mẹ nó, đối với bản thân mình cũng có thể tàn nhẫn như vậy sao."
Người trẻ tuổi thấy thân phận của mình bị bại lộ, cũng không muốn che giấu thân phận của mình nữa, nói: "Thẩm Đống, lần này coi như ngươi gặp may. Lần sau, ngươi thì sẽ không may mắn được như thế đâu."
Thẩm Đống nói: "Ngươi là người của Nghê Vĩnh Hiếu?"
Người trẻ tuổi cắn răng một cái, một tia máu đen từ khóe miệng của hắn ta chảy ra, nói: "Sẽ có người đến tìm ngươi."
Nói xong, người trẻ tuổi tử vong ngay tại chỗ.
A Hoa có chút ngơ ngác, nói: "Cmn đây là niên đại nào rồi? Sao lại còn có người ngậm độc trong miệng thế này?"
Thẩm Đống cau mày, hắn cảm giác thấy sự việc không hề đơn giản như vậy.
Đúng lúc này, cảnh sát đến.
Người đứng đầu là Lý Hiền bạn cũ của Thẩm Đống, bên cạnh còn có tình địch của hắn là Vương Bân.
"Đống ca, chuyện hôm nay nghe chừng khá ồn ào nhỉ?" Lý Hiền cân nhắc nói.
Thẩm Đống nói: "Lý tiên sinh, an ninh ở Đồn Môn đúng là càng ngày càng kém, thậm chí còn có người đánh bom, ngài nhất định phải điều tra thật kỹ."
Lý Hiền chỉ vào mặt tên sát thủ đã chết nằm ở trên đất, nói: "Hắn xảy ra chuyện gì vậy?"
Thẩm Đống nói: "Giết ta không được, uống thuốc độc tự sát."
"Uống thuốc độc tự sát?"
Vương Bân trừng mắt lên, hét lên: "Ngươi cho rằng ngươi đang đóng phim điện ảnh hay sao?"
Thẩm Đống nhún vai, nói: "Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ta cũng không tin ở thời đại này còn có người sẽ làm như vậy."
Vương Bân nói: "Tốt nhất ngươi nên đến đồn cảnh sát để nói những lời này đi."
Thẩm Đống liếc hắn ta một cái,căn bản không hề để ý đến hắn ta, thay vào đó hắn nhìn thẳng vào mặt Lý Hiền, nói: "Lý tiên sinh, đánh bom ở Hồng Kông chắc chắn là một vụ án lớn. Với tư cách là người bị hại, ta hi vọng các ngươi đồn cảnh sát Đồn Môn có thể mau chóng tìm ra thủ phạm."
"Còn vị Vương tiên sinh này, nghe cách nói chuyện của hắn ta giống như đang coi ta là tội phạm."
"Điều này làm cho ta vô cùng khó chịu, hi vọng ngươi có thể quản giáo tốt một chút."
Vương Bân giận tím mặt, chỉ vào Thẩm Đống, nói: "Nếu như không phải ngươi đắc tội với quá nhiều người, thì sao lại bị người khác đánh bom tập kích chứ?"
Thẩm Đống nói: "Đắc tội với nhiều người thì sẽ bị bom tập kích sao? Vương cảnh quan, với trình độ của ngươi, làm sao ngươi lại làm thanh tra được? Không lẽ là ngươi bị nước tiểu của trẻ con bắn vào mặt cho nên không được tỉnh táo đúng không?"
Phổi của Vương Bân sắp nổ tung, quát to: "Thẩm Đống, tối hôm nay ngươi nhất định phải theo chúng ta về đồn."
Thẩm Đống thản nhiên nói: "Ta không rảnh. A Hoa, ngươi đi đến đồn cảnh sát một chuyến, đem chuyện vừa rồi rõ ràng với bọn họ ."
A Hoa nói: "Vâng."
Vương Bân tức giận nói: "Thẩm Đống, ta muốn ngươi đi."
Thẩm Đống cười ha ha, nói: "Ta không đi. Vương cảnh quan, ngươi có thể làm gì ta?"
"A Bân."
Nhìn thấy Vương Bân giống như sắp vượt qua giới hạn, Lý Hiền vội vã hô một tiếng, nói: "Thẩm tiên sinh là người bị hại, có thể lựa chọn không đi đến đồn cảnh sát. Có điều, Thẩm tiên sinh, ta hi vọng ngươi có thể ở đây giúp chúng ta lập một cái biên bản."
Thẩm Đống gật đầu, nói: "Không thành vấn đề, nhưng ta thật sự không muốn nhìn thấy Vương cảnh quan. Hừ, hắn bản lĩnh cũng không có, nhưng ở đây xem như chó săn như thế, ta là người bị hại mà lại bị sủa inh ỏi. Lý tiên sinh, đội ngũ cảnh sát các ngươi tố chất thực sự là càng ngày càng thấp."
"Ngươi. . ."
Hai con mắt của Vương Bân biến sắc đỏ chót, hận không thể nuốt chửng Thẩm Đống ngay lập tức.
Sau khi nhìn Vương Bân bằng ánh mắt khinh thường, Thẩm Đống theo Lý Hiền cùng một vị cảnh sát đi đến phòng làm việc của hắn ta.
Lý Hiền nói: "Vương Bân hình như không ưa ngươi cho lám? Các ngươi có thù oán gì à?"
Thẩm Đống đem chuyện lần trước nói đơn giản một hồi: "Bị ta tạt nước tiểu vào mặt, hắn ưa ta mới là lạ."
Lý Hiền lắc đầu một cái, nói: "Ngươi thật đúng là thiếu đạo đức."
Thẩm Đống tựa như cười mà không phải cười nói rằng: "Lý tiên sinh, làm một Thanh tra Cao cấp, nói ra những lời như vậy hình như không phù hợp với địa vị của ngài cho lắm."
Lý Hiền nói: "Ta trước là người, sau đó mới là cảnh sát."
P/s : cầu kim phiếu
Bạn cần đăng nhập để bình luận