Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 182: Leo lên lưng cọp khó xuống (2)

Chương 182: Leo lên lưng cọp khó xuống (2)
“Thái Tử.”
Thẩm Đống trực tiếp ngắt lời hắn ta, nói: “Công là công, lỗi là lỗi, sao có thể lẫn lộn được? Hơn năm trăm sáu mươi người thương vong tổn thất hơn trăm triệu, nếu có thể dễ dàng bỏ qua như vậy, vậy thì sau này quy định của Hồng Hưng chẳng phải để trưng thôi sao? Diệu ca, ngươi là quân sư của Hồng Hưng, quen thuộc với bang quy nhất. Ngươi nói đi, bản thân đáng tội gì?”
Mẹ kiếp, Trần Diệu ngươi không phải muốn chịu trách nhiệm sao?
Được, ta sẽ cho ngươi không gánh nổi trách nhiệm.
Trên trán Trần Diệu đột nhiên toát ra mồ hôi lạnh.
Lần đầu tiên hắn ta cảm nhận được việc leo lên lưng cọp là như thế nào.
Theo quy định của băng đảng, hắn ta phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc vì đã gây ra tổn thất lớn như vậy.
Lỡ không may thì cả mạng cũng chẳng còn.
Ý định ban đầu của Trần Diệu là muốn nịnh nọt Tưởng Thiên Sinh, nhưng không ngờ lại có kết cục thế này.
Tưởng Thiên Sinh nói: “A Đống, ngươi muốn thế nào? Muốn giết A Diệu sao?”
Thẩm Đống cười nói: “Vừa rồi chẳng qua chỉ là đùa thôi. Diệu ca là quân sư của Hồng Hưng, tổn thất một lần là chuyện bình thường. Trong Tam Quốc, thần cơ diệu toán Gia Cát Lượng cũng phải để trận Nhai Đình thất thủ, đừng nói chi là Diệu ca.”
Nghe Thẩm Đống nói vậy, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, mọi người mới nhận ra, Thẩm Đống vốn luôn ẩn mình, khi tức giận lại có thể đáng sợ như vậy.
Tưởng Thiên Sinh nói: “Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha. A Diệu, chi phí của các huynh đệ ta và ngươi mỗi người gánh một nửa. Có ý kiến gì không?”
Trần Diệu vội vàng nói: “Không thành vấn đề.”
Tưởng Thiên Sinh hỏi: “A Đống, ngươi thấy thế nào?”
Thẩm Đống nói: “Ngươi là lãnh đạo, đương nhiên phải do ngươi quyết định.”
Tưởng Thiên Sinh nói: “Được. Chúng ta bàn luận một chút tiếp theo đây nên làm thế nào?”
Thái tử không chút do dự nói: “Đương nhiên là đánh rồi. Mối thù này nhất định phải báo.”
Thẩm Đống nói: “Đông Tinh và Hồng Thái đã liên hợp với nhau, vậy tại sao chúng ta không đi tìm Hòa Liên Thắng? Nghe nói Hòa Liên Thắng thèm muốn Tiêm Sa Chủy đến phát điên rồi.”
Thái Tử nói: “Làm như vậy há chẳng phải chia một nửa địa bàn cho Hòa Liên Thắng sao?”
Thần Đồng nói: “Đông Tinh và Hồng Thái ở địa bàn Tiêm Sa Chủy hình như đã lớn mạnh hơn địa bàn của Vương Bảo.”
Tưởng Thiên Sinh nghĩ ngợi rồi nói: “Ta đi tìm Đặng bá nói chuyện.”
Sau khi cuộc họp Hồng Hưng kết thúc, Thẩm Đống, Hàn Tân, Thập Tam Muội, A Hoa và Khủng Long cùng nhau ngồi ăn sáng.
Thập Tam muội nói: “A Đống, A Bân, lần này các ngươi đắc tội nặng với Tưởng tiên sinh rồi.”
Thẩm Đống cười nói: “Tại sao không phải là Tưởng tiên sinh đắc tội bọn ta? Thập Tam Muội, nói thật, ta không muốn khiến mối quan hệ với Tưởng tiên sinh thành ra thế này, nhưng không còn cách nào, hiền lành bị người ta ăn hiếp. Nếu không cho ông ta một bài học thì sau này ông ta sẽ càng quá quắt hơn.”
Hàn Tân nói: “A Đống, ngươi phải cẩn thận.”
Thẩm Đống nhún vai nói: “Ta xếp thứ nhất, ngươi xếp thứ hai, chúng ta ngang ngửa nhau thôi.”
Thập Tam Muội cau mày nói: “Tưởng tiên sinh chắc không đến nỗi vậy đâu?”
Hàn Tân cười lạnh: “Từ khi Tưởng tiên sinh ngồi lên ghế lãnh đạo mười hai năm nay, những người bị xử đều là thủ lĩnh có năng lực vượt trội, là mối đe dọa đối với ông ta. Trước đây ta vốn là đối tượng đả kích chủ yếu của Tưởng tiên sinh, nhưng sau đó Tịnh Khôn đột nhiên xuất hiện, áp lực của ta giảm bớt rất nhiều. Bây giờ đà phát triển của A Đống quá mạnh, càng có sức ép hơn Tịnh Khôn, Tưởng tiên sinh làm sao có thể bỏ qua cho hắn ta? Lần này chúng ta hợp lại hạ bệ Tưởng tiên sinh chính là muốn cảnh cáo ông ta, có những chuyện không cần phải làm quá lên, nếu không bọn ta cũng sẽ không để yên.”
Thẩm Đống nói: “Thái Tử, A Nam và Đại Phi là thủ lĩnh rất được Tưởng tiên sinh nâng đỡ, mục đích là mong bọn họ có thể chế hành ta và Tân ca. Nói ra thì thật nực cười, hai người bọn ta một lòng lo làm ăn, không có hứng thú gì với cái ghế lãnh đạo Hồng Hưng cả, ngược lại lại trở thành cái gai trong mắt của Tưởng tiên sinh, đúng là lòng son hướng trăng sáng, nào ngờ trăng sáng chiếu kênh mương.”
Khủng Long vỗ bàn nói: “Sợ khỉ gì. Nếu Tưởng tiên sinh dám quá đáng, thì năm thủ lĩnh bọ mình liên thủ thành lập Hồng Hưng mới, coi ông ta làm được gì?”
Hàn Tân xua tay nói: “Trừ phi chúng ta tìm được bằng chứng Tưởng tiên sinh đối phó chúng ta, nếu không, chúng ta rất khó đứng vững trong giang hồ. Huống chi, chúng ta đã đắc tội với không ít người của xã đoàn. Một khi tự lập, không những Hồng Hưng sẽ liều mạng đánh chúng ta, mà các xã đoàn khác cũng sẽ ra tay. Đến lúc đó mọi việc sẽ rắc rối.”
Thẩm Đống nói: “Binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn. Dù nói thế nào thì Tưởng tiên sinh cũng là lãnh đạo Hồng Hưng. Đứng ở vị trí của ông ta cũng không tiện công khai đối phó chúng ta, cho nên ông ta cũng rất thông minh. Các vị, nên nhớ một câu, không có miếng bánh ngon nào từ trên trời rơi xuống cả. Nếu đột nhiên có một ngày Tưởng tiên sinh cho các ngươi miếng bánh, các ngươi nhất định phải cẩn thận, bởi vì trong bánh đó chín mươi phần trăm là có độc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận