Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 883: Hai bên gặp mặt (1)

“Được rồi, chút nữa ta sẽ liên lạc lại với ngươi.”
Thẩm Đống cúp điện thoại, sau đó gọi cho số điện thoại của Cao Tiến.
Rất nhanh, giọng nói của Cao Tiến đã truyền đến.
“Đống ca, nghe nói ngài đã trở thành đại gia giàu có nhất đảo Hồng Kông, chúc mừng nha.”
“Chờ ta trở thành người giàu nhất thế giới thì ngươi chúc mừng cũng không muộn. A Tiến, ngươi đang ở đâu?”
“Khách sạn Hào Giang. Đêm qua ta chơi suốt đêm ở thuyền đánh bạc, cũng khá thú vị đấy.”
“Ngươi đang ở Hào Giang? Vậy thì tốt quá rồi. Có thể giúp ta đánh cược một ván được không?”
”Tình huống như thế nào?”
Thẩm Đống nói ngắn gọn lại chuyện Thập Tam Muội bị bắt, nói: “Ta và Thập Tam Muội có mối quan hệ khá thân thiết. Lần này dù thế nào đi nữa thì ngươi cũng phải giúp ta.”
“Không thành vấn đề. Lúc trước ta thiếu ngươi một ân tình lớn, lần này vừa vặn có thể báo đáp.”
“Chờ khi đánh cược kết thúc thì ta sẽ mời người muốn Đại hồng bào () từ cây mẹ ở núi Vũ Di, để ngươi thiếu ta một ân tình nữa.”
(
) Đại Hồng Bào Vũ Di Sơn (Big Red Robe), còn được gọi là Nham Trà Vũ Di, là một loại trà Ô Long đặc biệt xuất xứ từ núi Vũ Di, tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc. Nó là một trong những danh trà nổi tiếng trong Thập Đại Danh Trà, với chất lượng tuyệt vời và mang hương hoa thơm ngát, vị trà dịu ngọt và bền vững.
“Đại hồng bào từ cây mẹ ở núi Vũ Di? Mẹ nó, thật hay giả vậy?”
“Là thật hay là giả thì tối nay ngươi nếm thử sẽ biết.”
Ba tiếng sau, dưới sự bảo vệ của năm đại cao thủ Lý Kiệt, Thiên Dưỡng Sinh, Hạ Hầu Vũ, Phong Vu Tu và Lý Sơn Đàn, Thẩm Đống đi đến Hào Giang.
Công ty vệ sĩ Đằng Phi đã sớm phái đoàn xe chờ ở bến tàu.
Tổng cộng có mười chiếc xe, hai mươi vệ sĩ, mỗi người đều mang theo súng.
Ngoại trừ cái này ra, cách đó không xa còn có sáu chiếc Minibus, bên trong cũng là nhân viên an ninh của công ty vệ sĩ Đằng Phi, tất cả đều được trang bị súng tiểu liên và lựu đạn.
Gần đây Hào Giang không yên ổn, công ty vệ sĩ Đằng Phi cần phải cố gắng hết sức để bảo đảm cho sự an toàn của Thẩm Đống.
Lên xe, Thẩm Đống trực tiếp đi đến khách sạn mà Cao Tiến đang ở.
“A Tiến, Ngũ ca, đã lâu không gặp.”
Thẩm Đống và Cao Tiến, Long Ngũ ôm nhau một cái.
Cao Tiến đánh giá hắn một chút, nói: “Đống ca, chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi thôi mà ngươi đã trở thành phú khả địch quốc rồi. Ta thật sự phải lau mắt mà nhìn đối với ngươi đó.”
Thẩm Đống mỉm cười nói: “Chỉ là nhờ may mắn mà thôi.”
Cao Tiến: “Mọi người đều nói ta là thần bài, trên thực tế ngươi mới là thần bài thật sự. Ngay cả chuyện sụp đổ thị trường chứng khoán ở Đăng Tháp quốc mà ngươi còn dự đoán được, ta thật sự khâm phục.”
Chuyện Thẩm Đống kiếm được hàng chục tỷ đô la Mỹ từ vụ sụp đổ thị trường chứng khoán và hoàng kim đại chiến ở Đăng Tháp quốc đã không còn là chuyện gì bí mật, đương nhiên không thể gạt được lỗ tai của Cao Tiến.
Thẩm Đống cười ha ha nói: “Đoán trước được vụ sụp đổ thị trường chứng khoán chỉ là may mắn thôi. Hoàng kim đại chiến mới là lúc ta thể hiện thực lực chân chính.”
Cao Tiến nhướng mày nói: “Dù thế nào đi nữa thì ngươi đều thắng trong hai trận đánh cược này, cho nên đã trở thành người giàu có nhất đảo Hồng Kông. Chỉ là làm bạn bè, ta muốn nhắc nhở ngươi một câu, ăn trộm gà () không phải là thói quen tốt đâu.”
(
) Ám chỉ đầu cơ trục lợi.
Thẩm Đống gật đầu nói: “Hiện giờ ta đang đi đầu tư vào các ngành công nghiệp ở khắp nơi, làm sao có thời gian đi ăn trộm gà trên thị trường chứng khoán toàn cầu được cơ chứ?”
Hai người trò chuyện một chút, Thẩm Đống nhìn đồng hồ, nói: “Sắp đến giờ rồi, chúng ta xuất phát thôi.”
Cao Tiến nói: “Ta đi đánh cược giúp ngươi, rất có thể sẽ bị bang Tinh Hải và bang Inagawa uy hiếp, ngươi hẳn là phải giúp ta giải quyết chứ?”
Thẩm Đống vỗ vỗ vai hắn, nói: “Yên tâm đi. Ta đang là đại gia giàu nhất đảo Hồng Kông, còn sợ chết hơn so với ngươi nữa.”
“Ha ha ha ha.”
Cao Tiến cười to: “Đúng thế nhỉ.”
Đi vào lầu dưới, ánh mắt của Long Ngũ nháy mắt bị hấp dẫn bởi tam đại cao thủ Hạ Hầu Vũ, Phong Vu Tu và Lý Sơn Đàn.
Là một trong những sát thủ cấp cao nhất ở Đông Nam Á, Long Ngũ cảm nhận được khí thế khủng bố và chết chóc ở ba người kia.
Nhìn thấy Long Ngũ đột nhiên dừng bước chân, Cao Tiến tò mò hỏi: “Ngũ ca, có chuyện gì sao?”
Long Ngũ thở ra một hơi dài, nói: “Thuộc hạ của Đống ca thật sự quá mạnh mẽ.”
Thẩm Đống cười nói: “Bọn họ là những võ giả đã rèn luyện võ thuật truyền thống Trung Hoa đến cảnh giới cao nhất. Không cần vũ khí, đơn đả độc đấu, một người trong bọn họ cũng có thể đánh lại mười người như ngươi. Ngươi có thể cảm nhận được nguy hiểm cũng là điều rất bình thường.”
Trên gương mặt vô cảm của Long Ngũ xuất hiện vẻ khiếp sợ, nói: “Ba người Hóa Kính, sao có thể như vậy được?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận