Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 447: Thẩm Đống trả lại tiền (2)

Âu Vịnh Ân cầm lấy một quả cam ném vào đầu của Thẩm Đống, nói: “Ngươi cứ nằm mơ đi.”
“Ha ha ha ha”
Thẩm Đống cười to, thầm nghĩ trong lòng rằng giấc mơ này đã thành hiện thực từ lâu rồi.
Hải Đường hỏi: “Đống ca, tình hình thế nào?”
Thẩm Đống đáp: “Ngoại trừ Hồng Hưng ra thì các xã đoàn khác đều sẽ thành thật xuống dưới.”
Hải Đường: “Ngươi và Hồng Hưng có quan hệ chặt chẽ, về tình về lý thì ngươi cũng không nên làm quá đáng.”
Thẩm Đống gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Hải Đường, nói: “Yên tâm, ta đã có cách giải quyết. Không đến một tuần, ta sẽ ép Tưởng Thiên Sinh phải ngồi vào bàn đàm phán.”
Lý Hân Hân: “Đống ca, rời khỏi Hồng Hưng là sau này không cần phải đánh đánh giết giết nữa đúng không?”
Thẩm Đống cười nói: “Giang hồ không đơn giản như ngươi nghĩ đâu. Chuyện này cũng giống như đi Tây Thiên thỉnh kinh vậy, tuy rằng không cần phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, nhưng mà nhiều ít gì cũng không tránh khỏi được một số phiền phức. Chỉ khi nào giải quyết sạch sẽ rồi thì mới xem như là công đức viên mãn.”
”Thôi bỏ đi, không nói mấy chuyện mất hứng đó nữa. Hải Đường, đây là tiền của ngươi.”
Thẩm Đống lấy từ trong túi ra một tấm séc do ngân hàng Hoa Kỳ phát hành, nói: “1 tỷ đô la Mỹ của ngươi đã giúp đỡ ta rất nhiều, mang lại cho ta một khoản lợi nhuận khủng lồ.”
Hải Đường nhận lấy tấm séc, nhìn lướt qua rồi nói: “1,2 tỷ luôn sao, nhiều quá.”
Thẩm Đống nói: “Ngoại trừ Hồng Hưng ra thì những người khác đồng ý cho ta mượn tiền đều nhận thêm 20% lãi suất, ngươi cũng nên nhận được.”
Lý Hân Hân nói: “Hải Đường, nếu ngươi cảm thấy nhiều thì có thể quyên góp một ít cho quỹ hội từ thiện của chúng ta.”
Thẩm Đống trợn trắng mắt, tức giận nói: “Tiền quyên góp đã thu ở nhà rồi. Lý Hân Hân, ngươi làm người phụ trách cũng quá tận tâm đi?”
Lý Hân Hân nói với vẻ hợp tình hợp lý: “Ta đây là muốn giúp Hải Đường giải quyết vấn đề tiền tiêu không hết mà. Còn có ngươi nữa, bây giờ ngươi nhiều tiền như vậy, có phải cũng nên nâng cao mức tiền quyên góp lên không?”
Thẩm Đống vui vẻ nói: “Được thôi, mỗi tháng 8 triệu đô la Hồng Kông được không?”
Lý Hân Hân nói: “Vậy thì cũng coi như là tạm được.”
Hải Đường: “Ta có thể quyên góp 200 triệu đô la Mỹ.”
“Phốc.”
Thẩm Đống suýt chút nữa là cắn trúng lưỡi, kinh ngạc nói: “Cái gì? Ngươi thật sự cảm thấy mình có nhiều tiền lắm sao?”
Lý Hân Hân, Thu Đề và Âu Vịnh Ân cũng ngây ngẩn cả người.
Hải Đường nói: “Ta cho ngươi mượn 1 tỷ đô la Mỹ, vốn dĩ cũng không có ý định nhận tiền lời. Nếu ngươi đưa thêm cho ta 200 triệu thì không bằng dùng số tiền đó đi làm từ thiện, cũng coi như là ta tích đức cho nhà họ Hải.”
Lý Hân Hân lắc đầu, nói: “Số tiền này cũng quá lớn rồi, ta không dám nhận.”
Thẩm Đống suy nghĩ một chút rồi nói: “Chuyện này cũng đơn giản thôi. Hải Đường, ngươi có thể gửi 200 triệu đô la Mỹ vào ngân hàng, sau đó dùng tiền lãi mỗi tháng đi làm từ thiện, chắc mỗi tháng cũng được 10 triệu đô la Hồng Kông đi. Làm như vậy, ưu điểm là tương lai sau này lỡ như có gặp chuyện gì khẩn cấp thì ngươi có thể rút số tiền này ra bất kỳ lúc nào để vượt qua khó khăn. Mà quỹ tiền thiện Hân Hân cũng có thể tận dụng tốt số tiền 10 triệu kia. Hai người các ngươi cảm thấy ý kiến này thế nào?”
Hải Đường nói: “Ta không có vấn đề gì.”
Lý Hân Hân: “Nếu chỉ là 10 triệu thì ta có thể nhận. Hải Đường, ngươi yên tâm, ta sẽ dùng toàn bộ số tiền ấy để làm việc thiện.”
Hải Đường cười: “Ta tin ngươi.”
Sau khi ăn trưa cùng với bốn vị mỹ nữ, Thẩm Đống đi đến tập đoàn Thái Thịnh.
“Văn ca, cảm ơn.”
Nhìn thấy Hồng Văn, Thẩm Đống mỉm cười nói cảm ơn với hắn ta.
Hồng Văn nói: “Không cần khách khí, ta đây cũng vì kiếm tiền mà thôi.”
Thẩm Đống cười: “Ngươi thật là đủ thẳng thắn. Đây là số tiền còn dư lại, ngươi hãy kiểm tra và nhận đi.”
Hồng Văn nhận lấy tấm séc, nói: “Nếu sau này còn có giao dịch tốt như thế thì ngươi nhất định phải tìm đến ta đó.”
Thẩm Đống nói: “Hy vọng là vĩnh viễn không có lại.”
“Ha ha ha”
Hồng Văn cười to.
Sau khi rời khỏi tập đoàn Thái Thịnh, Thẩm Đống lại đến công ty của Đại D.
Đêm qua, Đại D và Lâm Hoài Nhạc đã chiến đấu rất khốc liệt, hai bên chết hơn trăm người, người bị thương càng không đếm hết.
Chỉ riêng việc trả tiền thuốc men và phí an gia mà Thẩm Đống đã phải bỏ ra hơn 15 triệu.
Bởi thế nên khi nhìn thấy Đại D thì Thẩm Đống không khách khí như khi đối mặt với Hồng Văn.
“Mẹ nó, Đại D, ngươi nói thật đi, có phải ngươi cố ý nhân cơ hội này để cho Lâm Hoài Nhạc một vố đau hay không?”
Đại D nhếch miệng cười nói: “Sao có thể chứ? Ta vẫn luôn hỗ trợ ngươi mà.”
Thẩm Đống quăng tấm séc lên bàn rồi nói: “Ta bảo ngươi ngăn cản người của Lâm Hoài Nhạc chứ không kêu ngươi đi đoạt địa bàn của hắn ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận