Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 706: Ngài quá nhiều tiền rồi (1)

Tiết Sơn nhìn một vòng, nói: "Hắn ở đâu?"
Sở Phong nói: "Thẩm tiên sinh đến quán trà rồi."
Tiết Sơn nói: "Vậy chúng ta mau qua đó đi, đừng để người ta đợi lâu."
Lâm Giáp đảo mắt, nói: "Ta cũng đi."
Tiết Sơn nói: "Chúng ta không hoan nghênh ngươi."
Lâm Giáp nói: "Đáng tiếc ngươi nói không tính, vị Thẩm tiên sinh kia nói mới tính."
"Ngươi!"
Tiết Sơn tức giận đỏ mặt tía tai.
Sở Phong nói: "Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, tất cả để Thẩm tiên sinh quyết định đi."
Ba người đang muốn đi gặp Thẩm Đống thì một cô gái xinh đẹp mặc sườn xám đi tới, nói với Lâm Giáp: "Anh, ba bảo ngươi mau về nhà."
Cô gái này là em ruột của Lâm Giáp, tên Lâm Tú Uyển, là cháu gái Lâm lão gia tử thương nhất.
Lâm Giáp nói: "Tú Uyển, ta muốn đi gặp một đại nhân vật, ngươi chờ ta nửa tiếng."
Lâm Tú Uyển liếc Lâm Giáp một cái, nói: "Sẽ không lại là đám bạn xấu xa của ngươi chứ?"
Sở Phong cười nói: "Tú Uyển, ngươi hiểu lầm anh ngươi rồi. Lần này chúng ta thật sự đi gặp một nhân vật lớn."
Tiết Sơn tiếp lời: "Cũng có thể người ta căn bản không muốn gặp hắn."
Lâm Tú Uyển được khen là đệ nhất mỹ nữ trong các đại gia tộc ở Yến Đô, không biết có bao nhiêu người tại đánh chủ ý với cô nàng.
Sở Phong và Tiết Sơn chính là hai trong số đó.
Chỉ là cho tới bây giờ, Lâm Tú Uyển không coi trọng ai cả.
"Vậy ta có thể đi gặp một lần không?" Lâm Tú Uyển hỏi.
Tiết Sơn vỗ vỗ ngực, nói: "Đương nhiên không thành vấn đề."
Lâm Giáp hung hăng trừng Tiết Sơn một cái, thấp giọng nói: "Đúng là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga."
Bốn người đi vào quán trà, thấy một người đàn ông đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ, nhìn bóng đêm bên ngoài.
Sau lưng là một người đàn ông nói năng thận trọng, nhìn thấy bốn người tiến vào, con ngươi sắc bén quét mắt nhìn bọn họ một cái, nhất thời làm cho cả người bọn họ rùng mình.
Lâm Tú Uyển thè lưỡi, nói: "Vệ sĩ kia hình như còn dọa người hơn cả vệ sĩ của ông nội."
Lâm Giáp gật đầu, nói: "Thật đúng là một đại nhân vật.:
Sở Phong đi tới gần, cười nói: "Thẩm tiên sinh, chúng ta tới rồi."
Thẩm Đống quay đầu lại, nhìn Tiết Sơn, Lâm Giáp và Lâm Tú Uyển.
Ba người cảm thấy một khí thế hùng tráng, mạnh mẽ như dời núi lấp biển đè tới, khiến cho trái tim bọn họ gần như muốn nhảy ra ngoài.
Dưới ánh mắt thâm thúy và sắc bén của Thẩm Đống, ba người không nhịn được lui về phía sau một bước.
Đáng sợ!
Đáng sợ quá!
Người trẻ tuổi trước mắt không lớn hơn bọn họ bao nhiêu nhưng khí thế của người đó dường như lớn hơn cả lão gia tử nhà bọn họ.
Thẩm Đống thu hồi ánh mắt, mỉm cười nói: "Bốn vị mời ngồi. Phải chờ một lúc nữa thì trà mới pha được."
Vừa rồi hắn cố ý dùng tới quốc thuật trong "mục kích" thuật, mục đích chính là ra oai phủ đầu vớ bọn họ.
Con cháu gia tộc Yến Đô, ai nấy đều mắt cao hơn đỉnh, ngang ngược, kiêu ngạo, Thẩm Đống phải trấn áp bọn họ, để bọn họ thu liễm lại.
Nếu không sau này đội ngũ sẽ không dễ dẫn theo.
Bốn người không hẹn mà cùng ngồi đối diện mặt bên của Thẩm Đống.
Không ai muốn ngồi cạnh hắn cả.
Thẩm Đống biết mình ra oai phủ đầu thành công, nói: "Sở thiếu, giới thiệu một chút đi."
Sở Phong ho khan một tiếng, nói: "Được. Hai vị này là Lâm Giáp và Lâm Tú Uyển của Lâm gia, bọn họ là anh em ruột."
"Còn vị này chính là Tiết Sơn muốn bán tứ hợp viện, người mà ngài muốn gặp."
"Tiết thiếu, Lâm thiếu, Tú Uyển, vị này là Thẩm Đống Thẩm tiên sinh, chủ tịch tập đoàn Đằng Phi, hội trưởng hiệp hội bất động sản Hồng Kông, sở hữu tài sản mười tỷ đô la Mỹ, công ty quần áo Đằng Phi và công ty mì ăn liền Đằng Phi mà chúng ta quen thuộc chính là sản nghiệp của Thẩm tiên sinh."
"Ừng ực!"
Lâm Giáp khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, kinh hô: "Ngài chính là vị Thẩm tiên sinh quét ngang thị trường vàng toàn cầu, kiếm được 10 tỷ đô la Mỹ?"
Thẩm Đống sửng sốt, hỏi: "Lâm thiếu từng nghe nói về ta?"
Lâm Giáp gật đầu, nói: "Thời gian trước ta đầu tư cổ phiếu ở Hồng Kông, được nghe kể về một số chuyện của ngài. Đại chiến thị trường chứng khoán cảng Tân Giới, ngài đánh bại tứ đại hào môn và tập đoàn tài chính phương Tây, thật sự khiến cho người ta bội phục."
Thẩm Đống cười nói: "Xem ra ngươi rất có nghiên cứu về cổ phiếu."
Sở Phong nói: "Lâm thiếu đi Hồng Kông kiếm được hai mươi triệu đô la Hồng Kông, được rất nhiều người ở Yến Đô ca tụng."
Lâm Giáp vội vàng nói: "Chỉ là vận may của ta không tệ, thật sự không thể so sánh với Thẩm tiên sinh."
Thẩm Đống nói: "Trùng hợp thật, vận may của ta cũng không tệ. Lúc trước nếu không có Cục Dự trữ Liên bang Mỹ đột nhiên tăng lãi suất, thì ta đã không kiếm được nhiều tiền như vậy trên thị trường vàng."
"Ha ha ha ha!"
Mọi người vừa nghe, đều nhịn không được nở nụ cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận