Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 344: Cuộc thi sắc đẹp

Chương 344: Cuộc thi sắc đẹp
Thẩm Đống nói: "Có thể rính là vậy. Điều kiện tiên quyết là ngươi phải có thành tích."
A Thiền tự tin nói: "Ta nhất định sẽ không làm ngài thất vọng."
Thẩm Đống cảm thấy lời này hơi quen tai, hình như cách đây không lâu Đường Bồi Quân đã nói qua.
Tám giờ tối, trong hộp đêm Bích Hải cực kỳ rực rỡ náo nhiệt.
Vô số phú thương Hồng Kông thi nhau đến xem cuộc thi sắc đẹp này.
Thẩm Đống cầm ly rượu, trò chuyện rôm rả với một đám phú thương.
Tưởng Thiên Sinh nhìn Thẩm Đống dương dương tự đắc, thản nhiên nói: "A Đống trưởng thành quá nhanh. Vẫn chưa được một năm mà đã đến nước này. Qua một năm nữa, không biết còn lớn mạnh cỡ nào."
Trần Diệu đoán không ra tâm tư Tưởng Thiên Sinh, đành phải nói: "A Đống có thể có ngày hôm nay, chủ yếu bởi vì hắn nuốt chửng sản nghiệp của Hàn Sâm và Long Thanh Quần. Có người ước tính tài sản của A Đống đã vượt qua mười tỷ, hơn nữa còn đang chuẩn lấn sân sang ngành bất động sản."
Tưởng Thiên Sinh thở dài: "Đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, đời sau mạnh hơn đời trước."
Cảm khái giống Tưởng Thiên Sinh còn có Hồng Văn của công ty Thái Thịnh.
"A Nam, thấy chưa? Người trẻ tuổi này chính là tấm gương tương lai ngươi cần học tập." Hồng Văn nói.
Hồng Nam cười nói: "Đại ca, bây giờ ngươi vẫn rất trẻ trung khỏe mạnh, còn sớm lắm mới tới lượt ta."
Hồng Văn cau mày nói: "Không còn sớm. Ta chuẩn bị ba năm sau về hưu. Sau này Thái Thịnh phát triển như thế nào, vẫn phải do ngươi nắm trong tay."
Hồng Nam kinh ngạc nói: "Đại ca, không phải ngươi đang nói đùa đấy chứ?"
Hồng Văn nói: "Ta chưa bao giờ lấy chuyện lớn thế này ra đùa giỡn."
Hồng Nam nhất thời cảm thấy mình như A - léc - xan - đơ, nói: "Được rồi, ta sẽ nghiêm túc học hỏi."
Hồng Văn vỗ vai hắn ta, ánh mắt nhìn Thẩm Đống, tán thưởng: "Đúng là tuổi trẻ tài cao."
Hắn ta bây giờ cảm thấy cực kỳ may mắn vì lúc trước không trở thành kẻ địch với Thẩm Đống, nếu không, kết cục bây giờ của hắn ta chỉ sợ không khác Long Hải Tuyền nhiều lắm.
Âu Vịnh Ân ngồi chung bàn với Lý Hân Hân và Thu Đề, ngoại trừ ba cô gái, còn có cha nuôi Giản Áo luật sư vĩ đại của cô.
Giản Áo Vĩ và Lý Hân Hân, Thu Đề hàn huyên rất nhiều, hắn ta phát hiện hai người phụ này rất dịu dàng thiện lương, nên vô cùng yên lòng.
Mặc dù Âu Vịnh Ân nói mình vĩnh viễn sẽ không kết hôn, chỉ muốn chơi đùa Thẩm Đống, nhưng Giản Áo Vĩ nuôi cô từ nhỏ đến lớn làm sao có thể nhìn không ra tâm tư của đứa con gái này.
Thấy Lý Hân Hân và Thu Đề không có nửa điểm thù địch với Âu Vịnh Ân, Giản Áo Vĩ tự nhiên rất là vui.
Ánh mắt chọn phụ nữ của Thẩm Đống cũng không tệ.
Âu Vịnh Ân hỏi: "Ba, người tới đây làm gì?"
Giản Áo Vĩ đúng lý hợp tình nói: "Đương nhiên là đến thăm người đẹp rồi."
Âu Vịnh Ân cười nói: "Người định tìm cho ta một người mẹ nuôi à?"
Giản Áo Vĩ nói: "Chỉ đến mở rộng tầm mắt mà thôi. Ta cũng theo chủ nghĩa không kết hôn như ngươi."
Âu Vịnh Ân trợn trắng mắt, nói: "Thôi đi. Ba, ngươi coi trọng ai, cứ nói với ta. Ta nói Thẩm Đống đưa cô ấy đến phòng ngươi."
Giản Áo Vĩ cau mày nói: "Ý của ngươi là bọn họ đều bán hoa, hay A Đống đang bức người lương thiện làm kỹ nữ?"
Âu Vịnh Ân cười nói: "Chẳng qua chỉ đùa với ngươi thôi, ngươi nghiêm túc như vậy làm gì?"
Giản Áo Vĩ nói: "Ta chỉ hy vọng A Đống không đi nhầm đường."
Thu Đề nói: "Luật sư Giản, ngài yên tâm đi. Cho tới nay, Đống ca luôn nghiêm cấm cờ bạc, bây giờ anh ấy một lòng một dạ kinh doanh, buôn bán chính đáng, mỗi tháng thu nhập cao tới mấy chục triệu, thật sự không cần phải đụng vào những buôn bán trái pháp luật kia."
Giản Áo Vĩ nói: "Nhưng ta nghe nói hộp đêm Bích Hải không sạch sẽ như vậy, ở đây có rất nhiều cô gái bán hoa."
"Đúng là có con gái bán hoa."
Thẩm Đống đi tới, ngồi đối diện Giản Áo Vĩ, nói: "Nhưng bọn họ đều tự nguyện. Ta chưa từng ép buộc."
Giản Áo Vĩ nói: "Đây vẫn là phạm pháp."
Thẩm Đống nhún nhún vai nói: "Quan hệ giữa ta và bọn họ là mối quan hệ hợp tác, không phải quan hệ thuê mướn. Họ muốn lên giường với phú hào nào là do họ chọn, không liên quan gì đến ta. Cùng lắm, hộp đêm Bích Hải là nơi dắt gái thôi."
Giản Áo Vĩ nhịn không được cười nói: "Ngươi còn biết mình là kẻ dắt gái?"
Thẩm Đống nói: "Không còn cách nào khác. Muốn hộp đêm Bích Hải tiếp tục kinh doanh thì những chuyện thế này không thể thiếu được. Khác biệt duy nhất chính là ta cho phép những người đẹp kia có quyền tự chủ. Ngươi muốn dùng tiền tìm niềm vui, vậy cũng phải xem bọn họ có đồng ý hay không. Rất nhiều phú hào xấu xí không muốn đến hộp đêm Bích Hải cũng vì bị những người đẹp này đả kích cả đấy."
Giản Áo Vĩ hỏi: "Những người tham gia cuộc thi lần này là gái bán hoa hết ư?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận