Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 913: Ngân hàng Hằng Sinh ra trận

Thẩm Đống nói: “Nghe ngài nói vậy làm ta cảm thấy hơi Alexander nha.”
Đỗ Vũ Tân cười bất đắc dĩ, nói: “Thẩm tiên sinh, xin lỗi, ta không nên nói những lời này với ngài.”
Thẩm Đống nhún vai một cái nói: “Không sao, lần này ta chắc chắn có thể thành công. Đúng rồi, đống đồ cổ kia của Phủ Quang ngài sẽ không đoạt từ tay ta chứ?”
Đỗ Vũ Tân nói: “Thẩm tiên sinh, những món đồ cổ này đều là chiến lợi phẩm của ngài, chúng ta sẽ không thu hồi lại, lãnh đạo bên trên còn ngỏ ý bảo ta cảm ơn ngài. Đường dây của Phủ Quang liên quan tới rất nhiều tội phạm tham ô, đã bị chúng ta bắt hết rồi. Nếu như không có ngài, cũng không biết bao nhiêu đồ cổ phải lưu lạc nơi xứ người nữa.”
Thầm Đống nói: “Những chuyện này đều là việc ta nên làm. Ngươi đã tìm được những món đồ cổ quý giá của Phủ Quang chưa?”
Đỗ Vũ Tân gật đầu nói: “Tìm được rồi. Tổng cộng có 28 món được giấu trong nhà người dân.”
Thấm Đống giơ ngón cái lên nói: “Hiệu suất làm việc của ngài đúng là rất cao. Chủ tịch Đỗ, trong một lúc ta lấy được nhiều đồ cổ như vậy nếu không bày tỏ lòng biết ơn thì đúng là không biết điều.”
Dứt lời Thẩm Đống liền lấy một tờ chi phiếu ở ngăn kéo ra đưa cho Đỗ Vũ Tân và nói: “Đây là nghìn vạn Đô la Mỹ, phiền ngài giao cho chính phủ coi như là quà cảm ơn của ta.”
Đỗ Vũ Tân vui vẻ nói: “Thẩm tiên sinh, ta thay mặt cho chính phủ quốc gia cảm ơn tấm lòng của ngài.”
Tiến Đỗ Vũ Tân đi, Thẩm Đống cầm chi phiếu 3 tỷ Đô la Mỹ trong tay mà cảm thấy áp lực đè nặng như núi.
Áp lực này không phải là việc bao nhiêu tiền mà là sự tin tưởng của lão gia tử và chính phủ quốc gia đối với hắn.
Còn có ba đại gia tộc đưa ra lựa chọn giống Chính phủ Quốc gia.
Họ trực tiếp từ bỏ quyền tranh đoạt cổ phiếu của ngân hàng Hằng Sinh, đồng thời bán hết cổ phiếu trong tay đi nhân lúc giá cổ phiếu cao.
Tên ngốc Philippe Barker này đã thu tất cả các đơn hàng, để ba gia tộc lớn kia kiếm được một món lợi nhuận lớn lên đến 1,6 tỷ đô la Mỹ.
Sau khi nhận được tiền, ba gia tộc lớn kia lần lượt lập một đội đàm phán xuất sắc và tìm một công ty chứng khoán quốc tế có uy tín hợp tác.
Lý Siêu Nhân là người giàu nhất, bỏ ra 3 tỷ đô la Mỹ, dù không thành công cũng tạo được khí thế.
Lý Triệu Sơn và Quách Thắng Lợi kém hơn một chút, nhưng cũng bỏ ra trên dưới 2 tỷ đô la Mỹ.
Nhưng ba gia tộc này và Hoắc gia đều rất bảo thủ, chỉ dám dành lợi nhuận gấp ba lần.
Thẩm Đống thì khác.
Bởi vì số tiền lớn nên chọn cả 6 công ty đầu tư chứng khoán nằm trong top 10 thế giới, mỗi bên đầu tư vào 3 tỷ đô la Mỹ, lấy được lợi nhuận gấp 5 lần.
Sáu đội ngũ đàm phán nhanh chóng đến Đông Doanh, mua lượng lớn cổ phiếu bán khống từ các công ty chứng khoán, sau đó kiên nhẫn đợi lệnh của Thẩm Đống.
“Có chuyện gì? Sao bọn người Lý Siêu Nhân lại bán tất cả cổ phiếu đi?”
Philippe Barker nhăn mày, hỏi Henry, giám đốc điều hành ngân hàng Hằng Sinh.
Henry nói: “Hình như họ đang góp vốn và mục tiêu là Đông Doanh.”
“Đông Doanh sao?”
Trong mắt Philippe Barker lóe lên một tia sáng, nói: “Thị trường chứng khoán của Đông Doanh đang rối loạn, chẳng lẽ họ muốn chia nhau miếng bánh này, nhanh chóng kiếm lời?”
Henry nói: “Có khả năng. Không ít phú hào ở Hồng Kông kiếm bộn tiền từ thị trường chứng khoán Đông Doanh, bọn họ nhìn thấy đỏ con mắt cũng là điều hiển nhiên.”
Philippe Barker trầm ngâm nói: “Ngươi thấy sao?”
Henry sững người, không hiểu hói: “Cái gì?”
Philippe Barker nói: “Thị trường chứng khoán Đông Doanh có đáng để tiến vào hay không?”
Henry lập tức hiểu ra, thì bị bệnh đau mắt đỏ không chỉ có 4 đại gia tộc mà còn có ông chủ của mình.
“Hiệu ứng bong bóng của thị trường chứng khoán Đông Doanh rất nghiêm trọng, một số công ty tài chính của phố Wall không coi trọng, vậy nên ta đề nghị ngài không nên nhảy vào.”
Philippe Barker khinh thường nói: “Những công ty tài chính ở phố Wall chỉ dựa vào những chuyện mình cần làm để phán đoán, vốn không đáng để chúng ta tin tưởng. Henry, ngươi nói hiệu ứng bong bóng của thị trường chứng khoán Đông Doanh rất nghiêm trọng, vậy ngươi cảm thấy bong bóng bao giờ sẽ vỡ?”
Henry trầm ngâm một lát rồi nói: “Nếu không có biến động lớn, ít nhất Đông Doanh có thể kiên trì một năm.”
Philippe Barker búng tay tách một cái, nói: “Ta cũng nghĩ vậy.”
Henry hỏi: “Barker tiên sinh, ngài muốn chuyển tài chính vào thị trường chứng khoán Đông Doanh sao?”
Philippe Barker gật đầu nói: “Nếu đã kiếm được tiền lời thì đương nhiên chúng ta sẽ không bỏ qua. Ta định bỏ ra 5 tỷ đô la Mỹ của ngân hàng Hằng Sinh ra trận.”
Henry ngạc nhiên: “5 tỷ đô la Mỹ á? Barker tiên sinh, hội đồng quản trị chắc chắn sẽ không đồng ý.”
Philippe Barker cười lạnh nói: “Bọn họ là một đám người cổ hủ, không dám mạo hiểm, ngu ngốc không tiến bộ lên được, ta sẽ nói chuyện với họ. Cùng lắm cho họ chút lợi ích là được thôi.”
Henry luôn cảm thấy hơi mạo hiểm nên khuyên Philippe Barker vài câu nữa.
Nhưng Philippe Barker đâu có để vào tai, buổi chiều ngày thứ hai liền tổ chức họp hội đồng quản trị.”
Không ngoài dự đoán, hầu hết các cổ đông đều phản đối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận