Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 442: Sát thủ là ai ?

"Đống ca, ta đến rồi."
Miêu Đại Lực chào A Hoa và những người khác, sau đó bước ta trước mặt Thẩm Đống, cung kính nói.
Thẩm Đống vỗ vỗ bả vai của hắn, nói: "Các huynh đệ, xin long trọng giới thiệu. Đây là Miêu Đại Lực, một trong Đông Tinh Ngũ Hổ. Bởi vì Bản thúc có ân với hắn nên mới gia nhập Đông Tinh. Nhưng với tư cách một người luyện võ, A Lực vô cùng căm ghét ma túy. Bây giờ Bản Thúc đã chết, A Lực đã quyết định bỏ chỗ tối theo chỗ sáng, gia nhập với chúng ta. Ta hy vọng mọi người sẽ không có thành kiến với hắn, hiểu chưa?"
Mọi người đồng thanh: “Đã hiểu.”
Phong Vu Tu hỏi: "A Lực, nghe nói ngươi luyện tập Bát Cực Quyền phải không?"
Miêu Đại Lực gật đầu nói: "Ừ."
Phong Vu Tu nói: “Văn có Thái Cực an thiên hạ, vũ có Bát Cực chấn động Càn Khôn. Ngày mai ta sẽ dẫn ngươi đi ‌võ quán, chúng ta luận bàn một chút."
Miêu Đại Lực hai mắt sáng lên, nói: "Được, ta cũng muốn lĩnh giáo công phu của ngươi."
Hạ Hầu Vũ cùng Vương Triết đồng thanh kêu lên: "Ta nữa."
Thẩm Đống cười nói: "Ba người các ngươi đúng là rất tích cực. Nhưng ta muốn nói cho các ngươi biết, xét về công phu, các ngươi khẳng định không bằng A Lực."
Hạ Hầu Vũ nhướng mày nói: "A Lực, lẽ nào ngươi đã luyện đến Ám kình?"
Miêu Đại Lực lắc đầu một cái, nói: "Không."
Thẩm Đống nói: "Minh kình Ám kình Hóa kình, chỉ là ba tầng cảnh giới của quốc thuật, cũng không có nghĩa là sức chiến đấu chân thực. Từ xưa tới nay, luôn có một ít người trời sinh có thần lực, dù cho chỉ mới ở sơ kỳ Minh kình đã có thể đánh bại đại cao thủ Ám kình, thậm chí Hóa kình, mà A Lực chính là người có thiên phú dị bẩm như thế."
Miêu Đại Lực vội vàng nói: "Đống ca, ngài quá khen."
Thẩm Đống cười nói: “Không cần khiêm tốn, trong số những người ngồi đây, ngoại trừ ta ra, ngươi là người mạnh nhất.”
Hạ Hầu Vũ nói: "Vậy ngày mai ta thật sự muốn lĩnh giáo thử.”
Phong Vu Tu đồng ý: "Đúng vậy, chúng ta hãy dùng võ thuật để kết bạn, xem ai lợi hại nhất."
Thẩm Đống nói: “Nếu các ngươi có cùng chí hướng thì cuộc sống hàng ngày của A Lực sẽ do các ngươi phụ trách. Hắn rời bỏ Đông Tinh, người của Đông Tinh chắc chắn sẽ không buông tha hắn, các ngươi phải cẩn thận."
Ba người Phong Vu Tu đồng thanh kêu lên: "Đã hiểu."
Đều là những người luyện võ, Miêu Đại Lực nhanh chóng hòa nhập với mọi người.
...
Bên kia, Tưởng Thiên Sinh nhận được điện thoại của Liên Hạo Long.
Trung Nghĩa Tín mới vừa đánh nhau xong với Hồng Thái và bang Hào Mã.
Sau khi biết Hồng Hưng không có ra tay với Thẩm Đống, Liên Hạo Long rất tức giận, lập tức gọi điện cho Tưởng Thiên Sinh.
"Tưởng tiên sinh, vì giúp ngươi đối phó Thẩm Đống, ba xã đoàn chúng ta đã hao binh tổn tướng, thương vong nặng nề. Hồng Hưng các ngươi cuối cùng lại hòa bình với Thẩm Đống. Haha, ngươi làm như vậy có phải là quá vô đạo đức không?"
Tưởng Thiên Sinh giải thích: "Long ca, xin ngươi đừng hiểu lầm, không phải như vậy."
Liên Hạo Long tức giận nói: "Không phải thế này thì thế nào nữa? Hơn sáu ngàn người chạy đến địa bàn của Thẩm Đống rồi lại quay về. Nói cho ta biết, chuyện này ngươi giải thích thế nào?"
Tưởng Thiên Sinh nhất thời nghẹn lời, nói: “Long ‌ca bình tĩnh đừng nóng. Là Thẩm Đống cố ý lừa gạt thủ hạ của ta, bọn họ không biết nhìn đại cục nên bị Thẩm Đống thao túng. Ngươi yên tâm, Hồng Hưng chúng ta tuyệt đối sẽ không buông tha Thẩm Đống."
Liên Hạo Long nói: "Đó là việc của ngươi, Trung Nghĩa Tín chúng ta không chơi với ngươi nữa. Lần này, hơn 300 huynh đệ của ta bị thương, hơn 40 huynh đệ chết trận. Theo thỏa thuận trước đó, ngươi phải đưa cho họ phí an cư cùng tiền thuốc thang, nếu không trả thì đừng trách Trung Nghĩa Tín không khách khí."
Nói xong, Liên Hạo Long trực tiếp cúp điện thoại.
Sắc mặt của Tưởng Thiên Sinh cực kỳ khó coi.
Đại Thiên Nhị, Hôi Cẩu, những kẻ ngu chuyện thành không có chuyện bại có thừa này thực sự đã lừa hắn và Hồng Hưng thảm.
Nửa giờ sau khi cùng Liên Hạo Long nói chuyện xong, Lâm Hoài Nhạc và Ô Nha cũng lần lượt gọi điện tới.
Không có ngoại lệ, cả hai đều bày tỏ sự bất mãn mãnh liệt đối với Tưởng Thiên Sinh.
Đặc biệt Ô Nha là biểu hiện kịch liệt nhất.
Bởi vì chuyện xảy ra với Hồng Hưng, thủ lĩnh của bọn họ đều đã chết, nhưng Hồng Hưng vẫn bình yên vô sự, chuyện này quả thật là coi bọn họ thành kẻ ngu mà chơi.
Tưởng Thiên Sinh có chút lo lắng.
Tam đại xã đoàn chịu thương vong hơn 3.000 người, trong đó Đông Tinh thảm nhất, 260 người bị thương và 1200 người chết.
Thẩm Đống tàn nhẫn đến mức trực tiếp giết chết Đông Tinh.
Trần Diệu tính toán một chút, chỉ tính tiền thuốc thang và phí an cư, Hồng Hưng sẽ phải trả 150 triệu đô la Hồng Kông.
Tưởng Thiên Sinh mặt xanh mét, tức giận nói: "A Diệu, trong tài khoản công ty còn lại bao nhiêu tiền?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận