Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 438: Cuộc chiến tâm lý (2)

Thẩm Đống cười nói: “Nếu ngươi nương nhờ ta, ngươi có thể giám sát ta. Một khi ta bán ma túy, ngươi liền giết ta, chẳng phải là xong rồi sao?”
Miêu Đại Lực nói: "Có lý. Được rồi, Đống ca, đa tạ ngươi đã không giết ta. Ta đi đây."
Thẩm Đống xua tay nói: "Đi đi."
Sau khi Miêu Đại Lực rời đi, Jimmy nói: "Đống ca, hắn sẽ quay lại chứ?"
Thẩm Đống nói: “Ta tin tưởng hắn sẽ trở lại.”
...
Trong khi Thẩm Đống đang chiến đấu với Đông Tinh thì ở Thuyên Loan. A Hoa đang đối đầu với người của Hồng Hưng.
Bên cạnh hắn là đám cao thủ Hạ Hầu Vũ, Phong Vu Tu, Vương Triết, Trần Huy đang đứng chờ.
Nhìn Đại Thiên Nhi đứng sau lưng Cơ ca, A Hoa cười nói: “Cơ ca, chúng ta mới rút lui khỏi Hồng Hưng được hai ngày, sao ngay cả đội cùa A Nam và Đại Phi đều xếp trước các ngươi? Các ngươi lăn lộn kiểu gì vậy? Hay là nói Tưởng Thiên Sinh căn bản chán ghét các ngươi?”
Về việc Tưởng Thiên Sinh quyết định giao quyền to cho ba người Đại Thiên Nhị, Hôi Cẩu, Sinh Phiên, những đại ca‌ băng nhóm kỳ cựu như Cơ ca trong lòng rất bất mãn, trên mặt biểu hiện càng rõ hơn.
Nhưng trước mặt hàng ngàn tiểu đệ, Cơ ca lại cư xử rất trịnh trọng nói: “Tuổi chúng ta không còn phù hợp với những chuyện như xông pha chiến đấu nữa. Đại Thiên Nhị, Hôi Cẩu bọn họ trẻ trung khỏe mạnh,Tưởng tiên sinh biết trọng dụng người giỏi. Điều này cũng cho thấy không có ngươi và A Đống, Hồng Hưng chúng ta không thiếu nhân tài.
A Hoa giơ ngón tay cái lên nói: “Rõ ràng trong lòng vô cùng phẫn nộ, nhưng ngoài miệng vẫn đầy đạo lý. Cơ ca, ta thực sự là phục ngươi."
Đại Thiên Nhị nói: "Kế gây xích mích ly gián đối với chúng ta không có tác dụng. Hoa ca, Tưởng tiên sinh vẫn rất coi trọng ngươi, nếu không thì, cũng sẽ không đề bạt ngươi làm đại ca băng nhóm. Nếu ngươi chịu ‌bỏ chỗ tối theo chỗ sáng, ta tin tưởng Tưởng tiên sinh nhất định sẽ bỏ qua chuyện cũ , đồng thời tiếp tục trọng dụng ngươi."
"Trọng dụng?"
A Hoa cười lạnh nói: “Đại Thiên Nhị, ngươi có thể nói ra lời nói này chứng tỏ ngươi cũng là một nhân tài. Đáng tiếc là ngươi đã gặp nhầm người, ngươi có biết vì sao ta thà làm quản gia của Đống ca còn hơn làm đại ca băng nhóm sao? Đáp án rất đơn giản, Đống ca thật sự coi ta như huynh đệ, Tưởng Thiên Sinh chỉ là lợi dụng các ngươi mà thôi."
Nói đến đây, A Hoa lớn tiếng nói: “Các huynh đệ Hồng Hưng, chắc ngươi cũng đã nghe qua rồi phải không? Tất cả các huynh đệ đi theo Đống ca đều có lương tháng từ hai ngàn đến một vạn. Để ta nói cho các ngươi biết, tháng sau tiền lương thấp nhất của huynh đệ chúng ta là bốn ngàn, Tưởng Thiên Sinh có thể làm được chuyện như vậy sao?”
“Ngoài ra, tất cả những huynh đệ hy sinh trong chiến tranh sẽ được nhận trợ cấp phí an cư 30 vạn đô la đô la Hồng Kông, công ty sẽ chịu trách nhiệm giải quyết vấn đề việc làm tại quê nhà. Nếu người già và trẻ em gặp khó khăn gì trong cuộc sống, công ty cũng sẽ đứng ra giải quyết. Hai năm qua chúng ta đã mất đi hàng trăm huynh đệ, gia đình họ giờ đã ổn thỏa. Tại sao chúng ta lại sẵn sàng bán mạng cho Đống ca? Đó là vì chúng ta không có gì để lo lắng, chúng ta biết Đống ca sẽ chăm sóc tốt cho gia đình chúng ta, Tưởng Thiên Sinh có thể làm được sao?”
"Để ta kể cho các ngươi nghe một điều nữa. Một thời gian nữa, Tập đoàn Đằng Phi của chúng ta sẽ được thành lập hoành tráng. Khi đó, tất cả anh em sẽ trở thành công nhân viên chức Hồng Kông. Đống ca đã quyết định rằng vào ngày đó, hơn 6.000 anh em sẽ nhận được phong bao lì xì đỏ, thấp nhất hai vạn đô la Hồng Kông, người nhà của những huynh đệ đã chết sẽ nhận được phong bì đỏ lớn năm vạn đô la Hồng Kông. Tưởng Thiên Sinh có thể làm được chuyện này không?
"Ta nói cho ngươi biết, hắn vĩnh viễn không có khả năng làm được. Đại Thiên Nhị, ngươi bảo ta trở lại Hồng Hưng, chính là muốn kéo ta từ thiên đường xuống địa ngục. Nếu ta đồng ý, ta khác gì kẻ ngốc sao?"
“Các huynh đệ Hồng Hưng, chúng ta không muốn cùng các ngươi đánh nhau, bởi vì chúng ta dù sao cũng là từ một nhà ra, các ngươi phải biết, một khi bản thân chết đi, nhiều nhất chỉ có thể nhận được trợ cấp phí an cư 10 vạn. Nếu như bị mất đi cánh tay hoặc chân, sau khi khỏi bệnh, thậm chí có thể không có trợ cấp, sau này người nhà cũng chết đói ”.
"Để tránh tình huống như vậy, Đống ca của chúng ta đã nghĩ ra một cách, đó là chờ đợi."
"Chúng ta biết tứ đại xã đoàn đã hợp lực tấn công địa bàn của chúng ta từ mọi hướng."
“Nếu tam đại xã đoàn khác thắng, các ngươi không cần ra tay, chúng ta sẽ lập tức rút lui khỏi Thuyên Loan, nhường toàn bộ địa bàn của mình cho Hồng Hưng.”
“Ngược lại, nếu tam đại xã đoàn khác thất bại thì mời các ngươi đến từ đâu về lại đó, miễn cho phải chết vô ích.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận