Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 832: Hải Viễn gặp nạn (1)

Hoắc Ưng Đông giơ ngón tay cái lên: "Hay, rất hay. Nhưng chẳng phải ai cũng can đảm được như ngươi. Trước kia Chấn Bắc cũng lấy vàng, nhưng tiếc là bán với giá 70 USD và chỉ lời hơn một tỷ USD."
Thẩm Đống nói: "Cách làm của anh Hoắc là an toàn nhất, ta cũng vì có chuyện cần phải giải quyết thôi."
Hoắc Ưng Đông nói: "A Đống, ngươi nghĩ cơ hội kiếm tiền tiếp theo là ở đâu?"
Thẩm Đống không hề do dự: "Chắc chắn là ở Nhật Bản."
Hoắc Ưng Đông sửng sốt: "Ngươi bày bố ở Nhật Bản sao?"
Thẩm Đống cũng sửng sốt theo: "Ông Hoắc, ông hiểu lầm rồi, ý ta là nền kinh tế Nhật Bản sắp xong đời rồi."
Hoắc Ưng Đông nói: "Nhật Bản có thể nói là nước với nền kinh tế lớn thứ hai trên thế giới. Dựa trên sự phát triển như hiện tại, có người dự đoán là chỉ trong 5 năm sau, Nhật Bản có thể thay thế Đăng Tháp Quốc. Nghe nói có rất nhiều đại gia ở Hong Kong đang đầu tư vào thị trường chứng khoán Nhật Bản, lời được không ít. Thế sao ngươi không coi trọng nó?"
Hoắc Chấn Bắc đứng bên cạnh có vẻ khác quan tâm đến chuyện này nên đã dỏng tai lên nghe.
Hắn ta đã đầu tư vào thị trường chứng khoán Nhật Bản khoảng 1,1 tỷ USD, đến bây giờ chỉ mới kiếm được 1,5 tỷ USD.
Hoắc Ưng Đông bảo hắn ta phải an toàn, nhưng Hoắc Chấn Bắc thấy nền kinh tế Nhật Bản đang có tiềm lực lớn, chờ một khoảng thời gian nữa là có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Lần đầu tiên, hai cha con có xung đột về một vấn đề nào đó.
Hoắc Chấn Bắc muốn nghe ý kiến của Thẩm Đống.
Thẩm Đống cười nói: "Ông Hoắc, ông vừa nói đấy thôi, 5 năm nữa, Nhật Bản sẽ thay thế Đăng Tháp Quốc. Nếu ngài là chủ của Đăng Tháp Quốc thì ngài có để chuyện này xảy ra không?"
Thấy hai cha con Hoắc gia còn đang suy nghĩ, Thẩm Đống vẫn nói tiếp: "Trong đoạn trường lịch sử thế giới, khi một quốc gia mới nổi có năng lực để thách thức đến một quốc gia xây dựng một quy tắc và trật tự vững thì chắc chắn giữa hai nước sẽ xảy ra chiến tranh. Nhật Bản là một quốc gia đã được Đăng Tháp Quốc đóng quân từ lâu, chủ quyền lãnh thổ còn chưa hoàn chỉnh thì làm sao có tư cách khiêu chiến Đăng Tháp Quốc được? Cứ chờ xem, ngắn thì nửa năm, dài thì hai năm, Đăng Tháp Quốc chắc chắn sẽ phát động một cuộc chiến tranh kinh tế lên Nhật Bản. Ta bạo dạn đoán trước, trận chiến này có thể đánh gục cả Nhật Bản, khiến nền kinh tế lâm vào cảnh tan hoang, kể cả dùng đến 20 năm ròng cũng không thể xoay chuyển được."
Hoắc Ưng Đông và Hoắc Chấn Bắc nghe dự đoán của Thẩm Đống thì cau mày.
Mấy năm nay, thương nghiệp Hong Kong đang ca ngợi tốc độ phát triển kinh tế của Nhật Bản, đến mức tai của hai cha con Hoắc gia cũng mọc kén.
Nhưng đây là lần đầu bọn họ nghe thấy quan điểm của một người về kinh tế Nhật Bản ở góc độ như thế.
Nhưng không thể không thừa nhận là Thẩm Đống nói rất hợp lý.
Hắc Ưng Đông trầm ngầm một hồi lâu rồi mới nói: "A Đống, ngươi sẽ bán khống thị trường chứng khoán Nhật Bản sao?"
Thẩm Đống nói: "Không chỉ thị trường chứng khoáng mà ta còn tính đến chuyện bán khống đồng yên. Cụ thể là khi nào thì ta chưa nói. Dù sao tình hình thế giới cũng biến chuyển bất ngờ, chẳng ai biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng có một chuyện ta biết rất rõ đó là Đăng Tháp Quốc sẽ chèn ép Nhật Bản và không thể để Nhật Bản có cơ hội thách thức đến mình. Ông Hoắc, ta có gợi ý như này, hãy cho người đến giám sát phố Wall."
Hai mắt Hoắc Ưng Đông sáng lên: "Cách hay."
Thẩm Đống nói: "Phố Wal tuy là một đám vô liêm sỉ, chỉ biết ăn tươi nuốt sống nhưng ta phải thừa nhận rằng bọn họ chính là những kẻ có năng lực tuyệt vời ở phương diện tài chính. Với cách hành xử thường ngày của mình, chắc chắn bọn họ sẽ tung ra rất nhiều khoản lời và làm cho thị trường chứng khoán Nhật Bản tăng vọt, đồng thời khiến nhà đầu tư phát điên. Khi lên đến đỉnh điểm, họ sẽ nuốt chửng hầu hết các tổ chức tài chính bán khống và sau đó tài sản tích lũy mấy chục năm của Nhật Bản sẽ bị chúng quét sạch. Nếu hứng thú, ngài có thể chơi thử. Ăn cổ tức của lũ quỷ đó có thể coi là một cách để trút giận lên thế hệ cũ với những người hy sinh trong cuộc chiến tranh chống Nhật."
Hoắc Chấn Bắc im lặng từ nãy đến giờ đã lên tiếng: "Ngài Thẩm, ngài có tự tin với suy đoán của mình không?"
Thẩm Đống nói: "Đương nhiên. Bất kể ngươi làm ở phương diện nào thì tự tin là thứ không thể thiếu. Mà ưu điểm lớn nhất của ta chính là tự tin."
Hoắc Ưng Đông cười lớn: "A Đống, nói chuyện với ngươi như đưa ta về thời kỳ bắt đầu kinh doanh ở Hong Kong từ mấy chục năm trước. Lúc ấy, ta cũng giống ngươi, tự tin ngút trời. Dù cho khó khăn cách mấy thì ta cũng tin mình sẽ giải quyết được. Tiếc là giờ đã già rồi nên không thể bốc đồng như thế."
Bạn cần đăng nhập để bình luận