Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 424: Chúng ta là người kinh doanh đóng thuế, gặp chuyện thì báo cảnh sát (1)

Chương 424: Chúng ta là người kinh doanh đóng thuế, gặp chuyện thì báo cảnh sát (1)
Một khi xuất hiện phản ứng dây chuyền thì càng rắc rối hơn.
“Thẩm... Đống...”
Tưởng Thiên Sinh dùng mông nghĩ cũng biết do là Thẩm Đống làm.
Bản thân hắn ta còn chưa ra tay đâu, vậy mà Thẩm Đống lại khiêu chiến trước, mục tiêu là nhằm vào hắn ta, điều này làm cho Tưởng Thiên Sinh vô cùng bực bội.
Một lát sau, Trần Diệu đuổi đến nơi.
“Tưởng tiên sinh, ta đã đi kiểm tra những vũ trường và hộp đêm bị đập phá khác, thiệt hại rất lớn.”
Vẻ mặt Tưởng Thiên Sinh lạnh lẽo, nói: “Có qua mà không có lại thì thật thất lễ. Thẩm Đống dám đập phá chỗ của chúng ta thì chúng ta cũng phải đi đập nơi của hắn mới được.”
Trần Diệu nói: “Tưởng tiên sinh, quy mô của các hộp đêm vũ trường chỗ địa bàn của Thẩm Đống cũng không lớn cho lắm. Thật ra hắn có mấy địa điểm khá xa hoa, trong số đó có hộp đêm Bích Hải.”
Tưởng Thiên Sinh nói: “A Diệu, tập hợp người của chúng ta lại đi, đến đập hộp đêm Bích Hải.”
Trần Diệu khuyên: “Tưởng tiên sinh, Thẩm Đống đã sắp xếp không ít người đến bảo vệ hộp đêm Bích Hải, thậm chí còn thuê các nhân viên an ninh của vài công ty vệ sĩ. Chúng ta mà cứ hành động hấp tấp thì không đạt được kết quả gì đâu.”
Tưởng Thiên Sinh nói: “Vậy thì tìm thêm người đi. A Diệu, chúng ta phải gậy ông đập lưng ông. Nếu không, ngày mai chuyện này mà lan truyền đi thì sẽ tạo nên ảnh hưởng không tốt đến với danh tiếng của Hồng Hưng chúng ta.”
Trần Diệu gật đầu nói: “Được, ta sẽ đi vẫy cờ.”
...
Vào lúc Trần Diệu đang vẫy cờ, nằm vùng mà Thẩm Đống xếp vào đã thông báo cho hắn biết tin Tưởng Thiên Sinh muốn đến đập hộp đêm Bích Hải.
Thẩm Đống đã sớm đoán được chuyện này, lập tức gọi điện thoại cho tiểu Mã ca.
Tiểu Mã ca nói: “Đống ca, ta lập tức đi vẫy cờ đây, phải đánh bọn họ một trận thật đau mới được.”
Thẩm Đống tức giận nói: “Đánh cái con khỉ. Ngươi là ai? Là người đóng thuế. Mỗi tháng ngươi đóng thuế hơn mấy chục triệu. Bây giờ có xã đoàn muốn đến phá hộp đêm của một người nộp số tiền thuế khổng lồ như ngươi thì người tốt nhất đứng ra giải quyết chuyện này là cảnh sát mới đúng.”
“Ý của ngươi là báo cảnh sát sao?”
Tiểu Mã ca hơi do dự, nói: “Đống ca, làm như vậy liệu có ổn không? Sẽ bị người trên giang hồ khinh thường đó.”
Thẩm Đống nói: “Ta đã rời khỏi Hồng Hưng rồi, không phải người của giới xã hội đen nữa. Cho nên cần đánh thì đánh, nên báo cảnh sát thì phải báo cảnh sát, không cần phải kiêng nể gì cả. Ta sẽ phái Trần Huy dẫn người qua hỗ trợ cho ngươi.”
Tiểu Mã ca nói: “Ok Đống ca, ta biết nên làm thế nào mà.”
Sau khi nói chuyện với Thẩm Đống xong, tiểu Mã ca lập tức gọi điện cho đồn cảnh sát ở Tiêm Sa Chủy, đồng thời cũng triệu tập các tiểu đệ của mình đến.
Sở cảnh sát Tiêm Sa Chủy rất coi trọng một nơi nộp tiền thuế nhiều như hộp đêm Bích Hải, đã cử hơn 30 cảnh sát đến đây.
Chỉ là hiệu suất của bọn họ có hơi thấp.
Từ khi cảnh sát triệu tập cho đến lúc đi đến nơi thì mất khoảng hơn một tiếng đồng hồ.
Lúc này, hơn một ngàn tiểu đệ của Tưởng Thiên Sinh đã đến, đang đứng trước cửa của hộp đêm Bích Hải, chiến đấu kịch liệt với hơn hai trăm nhân viên bảo vệ.
Hơn hai trăm nhân viên bảo vệ này đều đến từ phía bắc, là quân nhân xuất ngũ. Mặc dù không thể lấy một địch mười, nhưng lấy một đấu ba hay lấy một đấu năm đều không thành vấn đề.
Lúc cảnh sát đuổi đến nơi thì đã có hơn ba trăm tiểu đệ bên phe của Tưởng Thiên Sinh bị đánh gục trên mặt đất, sống chết không rõ.
Bên Thẩm Đống cũng có hơn hai mươi tiểu đệ bị thương, được các đồng bạn cứu giúp và đỡ vào trong hộp đêm nghỉ ngơi.
Đây chính là chỗ tốt của việc chiến đấu trên sân nhà.
“Đoàng.”
Tổ trưởng của tổ chống xã hội đen ở Tiêm Sa Chủy - Phì Sa nã một phát súng chỉ thiên lên trời để cảnh cáo.
Nghe được tiếng súng, hai bên đang đánh nhau đều ngừng lại.
Phì Sa hô to: “Tất cả mọi người ngồi xổm xuống mặt đất, hai tay ôm đầu cho ta.”
Dù cho chỉ có hơn ba mươi cảnh sát, nhưng ai cũng đều có súng nên người của Hồng Hưng không dám không nghe. Tất cả đều ôm đầu, thành thành thật thật ngồi xổm trên đất.
“Các ngươi cũng ngồi xổm xuống cho ta.”
Phì Sa nói với đám người Trần Huy.
Tiểu Mã ca chạy từ trong hộp đêm ra, nói: “Tiên sinh, bọn họ đều là nhân viên bảo vệ của hộp đêm Bích Hải chúng ta, không phải tội phạm.”
Phì Sa nhíu mày hỏi: “Ngươi là ai?”
Tiểu Mã ca lấy danh thiếp ra và nói: “Ta là quản lý của hộp đêm Bích Hải.”
Phì Sa: “Chuyện này có liên quan đến hơn một ngàn người đánh nhau, bọn họ cần phải theo ta về đồn.”
Tiểu Mã ca nói: “Nếu nhân viên bảo vệ của hộp đêm chúng ta đi về đồn với các ngươi hết rồi, mà lại có người đến đập phá thì cảnh sát các ngươi có bồi thường thiệt hại không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận