Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 714: Tôn Khánh Nguyên xin lỗi

"Trong bốn người phụ nữ ngươi đùa giỡn, có một người tên là Lý Hân Hân, là hội trưởng quỹ từ thiện, tối hôm qua vừa mới lên tin tức của đài truyền hình Hạ Quốc."
"Ta nói cho bạn biết, vấn đề này ngay cả lãnh đạo cấp cao nhất của chính phủ cũng rất quan tâm. 200 triệu từ thiện mỗi năm, đây là khoản quyên góp hải ngoại lớn nhất mà Hạ Quốc từng nhận được, không biết có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm."
"Kết quả thì sao, ngươi lại đi đùa giỡn Lý Hân Hân."
"Ngươi có biết mình đã đâm bao nhiêu cái sọt không?"
"Nếu chuyện này ảnh hưởng đến việc thành lập quỹ từ thiện, chính phủ Hạ Quốc biết để mặt mũi đi đâu với hải ngoại."
"Đến lúc đó, đừng nói ngươi, ngay cả Tôn gia cũng không chịu nổi lửa giận này."
"Tôn khốn nhà ngươi."
Tôn Ái Quốc càng nói càng tức giận, nhịn không được lại đá Tôn Khánh Nguyên một cước.
Càng hiểu rõ, Tôn Ái Quốc lại càng khiếp sợ.
Đến cuối cùng, cả người đều hoảng hốt.
Hắn ta nhanh chóng báo cáo tình huống với lão gia tử.
Lão gia tử trong điện thoại mắng chửi té tát Tôn Ái Quốc, bảo hắn ta bất luận làm như thế nào cũng xin Thẩm Đống và Lý Hân Hân tha thứ, nếu không toàn bộ Tôn gia đều sẽ bị liên lụy.
Tôn Ái Quốc nghe thế, hận không thể giết chết đứa con bất tài này.
Tôn Khánh Nguyên rốt cục ý thức được tính nghiêm trọng của sự tình, từ trên mặt đất đứng lên, nói: "Ba, ta đi xin lỗi Thẩm Đống. Nếu hắn không tha thứ cho, ta quỳ tới chết trước mặt hắn."
Tôn Ái Quốc nói: "Sáu giờ sáng mai, chúng ta đến sảnh khách sạn của Thẩm tiên sinh chờ hắn. Tử Uyển, mang theo bức tranh sơn thủy của Tề Bạch Thạch."
Lâm Tử Uyển gật đầu, nói: "Được."
Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của xưởng dệt số 2 Yến Đô đèn đuốc sáng trưng, sương khói lượn lờ.
Hơn mười thành viên nòng cốt ngồi trên ghế, vừa hút thuốc, vừa bàn bạc con đường tương lai của nhà máy dệt.
Giám đốc Hứa Trấn trầm giọng nói: "Tin tức đã xác định, đơn xin bán lấy tiền mặt của xưởng dệt số 3 đã được giao lên trên. Các đồng chí, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Phó xưởng trưởng Thân Thường Tinh phun ra một ngụm khói tròn, nói: "Hàng thì bán không được, dây chuyền sản xuất mới thì không có tiền mua, tiền lương nhân viên vẫn mãi chưa phát, tiền vay ngân hàng thì không trả nổi… Xưởng trưởng Hứa, xưởng dệt của chúng ta đã không còn đường có thể đi nữa rồi, nhất định khi cần quyết đoán thì phải quyết đoán!"
Những người khác cũng nghị luận sôi nổi.
"Cơ thể ba ta không tốt, vẫn đang chờ tiền cứu mạng đây."
"Vợ ta cũng chịu không nổi. Còn tiếp tục như vậy, cả nhà ta đều phải đi uống gió Tây Bắc mất."
"Đã một tháng nay ta không được ăn thịt, chớ nói chi là công nhân viên chức bình thường."
"Chỉ cần đối phương có thể tiếp nhận nhân viên của chúng ta, bán nhà máy cũng có thể xem như mở một con đường sống."

Hứa Trấn gõ bàn một cái, tiếng nghị luận của mọi người lúc này mới nhỏ xuống.
"Sở Phong, ngồi đây chỉ có ngươi tiếp xúc qua Thẩm Đống, nói một chút đi." Hứa Trấn nói.
Sở Phong nói: "Đầu tiên Thẩm Đống không thiếu tiền. Hôm nay hắn một hơi mua bốn căn tứ hợp viện hơn một ngàn mét vuông. Nếu bán nhà máy cho hắn, tất cả nợ nần, tiền vay cùng với tiền cải tạo dây chuyền sản xuất đều không có bất cứ vấn đề gì."
"Thứ hai, Thẩm Đống là ông chủ của xưởng may quần áo Đằng Phi, có liên quan mật thiết đến ngành dệt may, chắc chắn hắn cũng có ý định mua lại nhà máy của chúng ta."
"Còn về vấn đề nhân viên, chúng ta có thể tìm hắn nói chuyện một chút. Cho dù có một nhóm nhân viên bị sa thải, chúng ta cũng phải tranh thủ được tiền bồi thường thất nghiệp cao nhất cho họ."
Hứa Trấn gật đầu, nói: "Ta cũng nghĩ như thế. Các đồng chí, trong tình thế cùng đường bí lối, mỗi một bước đều rất khó khăn này, chúng ta phải đưa ra quyết định. Ý của ta là sáng sớm mai trình đơn xin bán nhà máy lên cấp trên. Nếu cấp trên không đồng ý, vậy chúng ta tranh thủ phân bổ."
"Ta muốn nó ta có thể không làm xưởng trưởng, nhưng không thể trơ mắt nhìn nhà máy sụp đổ như vậy."
"Mọi người còn có ý kiến khác không?"
Những người khác đều tỏ vẻ đồng ý.
Hứa Trấn nói: "Sở Phong, chuyện xin phép giao cho ngươi, phải mau chóng nộp lên trên."
Sở Phong nói: "Đã rõ."

Sáu giờ sáng hôm sau, Thẩm Đống và Lý Kiệt xuống lầu tập thể dục buổi sáng.
Vừa ra khỏi thang máy thì thấy Tôn Khánh Nguyên ngồi trên sô pha đại sảnh.
Bên cạnh còn ngồi hai người trung niên một nam một nữ.
Ánh mắt Thẩm Đống lóe lên: "Tôn thiếu tới gây phiền phức cho ta à?"
Tôn Khánh Nguyên không nói gì, lập tức đi tới trước mặt Thẩm Đống, bùm một tiếng, quỳ xuống.
Thao tác này khiến Thẩm Đống cũng phải bối rối, nói: "Ngươi làm gì vậy?"
Tôn Khánh Nguyên vung cánh tay lên, hung hăng tự tát mình hai cái, nói: "Thẩm tiên sinh, là ta vô liêm sỉ, là ta dâm dục háo sắc, cầu xin ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho ta lần này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận