Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 294: Kế hoạch của Thẩm Đống (2)

Chương 294: Kế hoạch của Thẩm Đống (2)
Bất kể như thế nào, hắn ta chỉ là một lão già hơn bảy mươi tuổi, những đường chủ có thực lực kia không có khả năng ủng hộ hắn ta.
Mà một khi để Đại D cầm quyền, hai phái tranh chấp sẽ biến thành tranh đoạt quyền trong bóng tối, đây là điều Thẩm Đống không muốn nhìn thấy.
Giết Đặng bá thì khác.
Với bản lĩnh của Lâm Hoài Nhạc, nhất định có thể hợp nhất thủ hạ của Đặng bá.
Sau đó lấy cớ báo thù cho Đặng bá, tiếp tục khai chiến với Đại D.
Kể từ đó, Hòa Liên Thắng nhất định sẽ chia làm hai, giá trị việc thiện của Thẩm Đống tuyệt đối có thể tăng vọt.
Về phần giết chết Lâm Hoài Nhạc, chẳng qua là Thẩm Đống cố ý tung hỏa mù trước trước mặt Đại D mà thôi.
Mục đích rất đơn giản, chính là sau khi Đặng Bá chết, tránh bị Đại D hoài nghi.
Tiểu Trang nói: "Lão già Đặng Uy này cơ bản đều ở nhà mình, duy chỉ có bảy đến tám giờ tối là ra ngoài dắt chó đi dạo, nhưng xung quanh có không ít vệ sĩ đi theo."
Ánh mắt Thẩm Đống lóe lên, cười nói: "Ra ngoài dắt chó đi dạo có khác gì muốn chết chứ?"
Tiểu Trang nói: "Chuyện một viên đạn."
Sau khi chiếm được súng bắn tỉa của Thẩm Đống, Tiểu Trang có súng trong tay, có thể xử bất kỳ ai.
Đừng nói Đặng Uy ngay cả tổng thống Đăng Tháp Quốc hắn cũng có lòng tin có thể giải quyết được.
Thẩm Đống nói: "Vậy tối nay đưa hắn xuống mồ đi."
Tiểu Trang gật đầu, nói: "Không thành vấn đề."
Bảy giờ tối, như thường lệ, Đặng Uy dắt Teddy yêu dấu đi dạo quanh khu chung cư.
Hai vệ sĩ đi theo bên người, hơn mười vệ sĩ phụ trách cảnh giới ở các phương hướng.
Một khi thấy gió thổi cỏ lay, bọn họ sẽ lập tức làm ra phản ứng nhanh nhất.
Xuyến Bạo đã sớm chờ hắn ở ngã tư lập tức tiến lên đón.
"Đặng bá, không thể tiếp tục đánh như vậy nữa."
Đặng Uy dắt chó, không thèm liếc hắn ta một cái, nói: "Vậy ngươi khuyên nhủ Đại D đi."
Một câu trực tiếp chặn họng Xuyên Bạo, một lát sau, Xuyên Bạo lên tiếng: "Đặng bá, để cho ta nói, trực tiếp đồng ý song thủ lĩnh không phải xong chuyện rồi ư?"
Đặng Uy đã sớm đoán được Xuyên Bạo sẽ nói như vậy, hắn ta hỏi thẳng: "Rốt cuộc Đại D cho ngươi bao nhiêu tiền?"
Xuyên Bạo vội vàng nói: "Không có, tuyệt đối không có."
Đặng Uy hừ một tiếng, nói: "Một khi đồng ý hình thành song thủ lĩnh, vậy những đại lão như chúng ta còn có tác dụng gì? Xuyến Bạo, đừng để lợi ích che mờ đôi mắt, muốn nhận được sự tôn trọng chỉ có thể cho phép một thủ lĩnh thôi, hiểu chứ?"
Xuyên Bạo bất đắc dĩ nói: "Nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách hay. Đại D tổn thất mấy ngàn vạn, bên chúng ta càng tổn thất nhiều hơn. Ta nghe nói, tối nay Đại D định triệu tập nhân thủ tấn công A Nhạc. Một khi khai chiến, không biết sẽ có bao nhiêu anh em phải chết nữa."
Đặng Uy lạnh lùng nói: "Nếu sợ chết thì đừng ra ngoài lăn lộn làm gì. Xuyên Bạo, ngươi đi nói cho Đại D, hắn đã chạm phải điểm giới hạn của Hòa Liên Thắng. Muốn ta đình chiến, chỉ có một cách đó là hắn nhận thua."
Đúng lúc này, một chiếc xe cảnh sát chậm rãi dừng trước mặt hai người.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông từ trong xe bước ra, hắn ta không cao lắm, dáng dấp cũng bình thường, nhưng khí thế cực kỳ mạnh mẽ.
"Sếp Hứa, ngài cố ý đi ngang qua hay tới tìm ta?" Đặng Uy mỉm cười hỏi.
Cảnh sát này tên là Hứa Vinh, là cảnh sát của tổ chống xã hội đen.
Hứa Vinh nói: "Đương nhiên là cố ý tìm ngươi. Đặng Uy, nội chiến trong Hòa Liên Thắng kéo dài cả tuần rồi, ta muốn tìm đại lão các ngươi, Đại D và Lâm Hoài Nhạc nói chuyện một chút."
Đặng Uy lắc đầu, nói: "Sếp Hứa, phiền ngài tự mình đi một chuyến, thật sự rất xin lỗi. Nhưng không ta cũng hết cách, cho dù ngài nhốt chúng ta vào cục cảnh sát đi nữa, đám đàn em phía dưới vẫn sẽ tiếp tục đánh."
Hứa Vinh nói: "Ta đưa các ngươi về cục để các ngươi đàm phán. Bất kể là một ngày, hai ngày hay là mười ngày nửa tháng, chúng ta đều chờ được."
Đặng Uy nói: "Sếp Hứa, đều là bạn cũ, ta có thể mang chó về trước đã không?"
Hứa Vinh nói: "Bảo vệ sĩ của ngươi mang về đi."
Xuyên Bạo sờ sờ mũi một cái, nói: "Đặng bá, không có việc gì vậy ta đi trước."
Đặng Uy còn chưa nói gì, Hứa Vinh đã lên tiếng: "Ngươi là Xuyên Bạo đúng không? Ngươi đừng đi, đến cục cảnh sát chung đi."
Xuyên Bạo nghe thế khóc không ra nước mắt.
Đặng Uy giao Teddy cho vệ sĩ, đang muốn lên xe cảnh sát thì một viên đạn đột nhiên từ xa bay tới, ghim thẳng giữa lông mày của hắn ta.
Trước khi cơ thể mập mạp của Đặng bá ngã xuống đất, lại có một viên đạn khác xuyên qua tim hắn ta.
"Hướng mười giờ có tay súng bắn tỉa."
Hứa Vinh hô to một tiếng, mọi người lập tức tìm chỗ trốn.
Xuyên Bạo chui thẳng vào gầm xe cảnh sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận