Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 727: Gặp lão gia tử

Thẩm Đống nghiêm túc quan sát vị trí của ba nơi này, tất cả đều là những khu vực nổi tiếng nhất ở Yến Đô vào kiếp trước, thế là hỏi: “Chỗ chữ phẩm (品) này thì mỗi khu có diện tích lớn bao nhiêu?"
Doãn Hỉ Thành lập tức trả lời: “Tất cả chúng đều có diện tích từ 16 đến 17 mẫu."
Thẩm Đống đột nhiên mỉm cười: “Doãn thị trưởng, xem ra ngài vô cùng quan tâm đến việc quy hoạch đô thị của Yến Đô nhỉ."
Doãn Hỉ Thành nói: “Đây là trách nhiệm của ta. Thẩm tiên sinh, ngài cảm thấy thế nào?"
Thẩm Đống nói: “Đi đến tận nơi xem một chút. Nếu không có vấn đề gì thì tối hôm nay chúng ta có thể thương lượng giá cả."
Doãn Hỉ Thành vui mừng nói: “Thật tốt quá. Đi, bây giờ chúng ta đi luôn đi."
Trải qua một buổi trưa, Thẩm Đống và Doãn Hỉ Thành đã đi dạo một vòng quanh đường vành đai 2 và đường vành đai 3 của Yến Đô.
Thẩm Đống vô cùng hài lòng với mấy khu đất kia.
Tương lai kiếm được gấp hàng chục lần hay hàng trăm lần là chuyện trong tầm tay.
9 giờ tối, đoàn đội của Thẩm Đống và chính quyền Yến Đô tổ chức một cuộc đàm phán gấp rút, định giá cho các khu đất đó là 1.5 triệu nguyên một mẫu và đã bước đầu hoàn tất thỏa thuận mua bán.
Doãn Hỉ Thành yêu cầu mọi người soạn thảo tài liệu văn bản và trình lên cho cấp trên phê duyệt ngay trong đêm.
Khi Thẩm Đống trở lại khách sạn thì đã là 2 giờ sáng.
Vì không muốn quấy rầy giấc ngủ của bốn vị mỹ nữ nên Thẩm Đống ngủ tạm trong phòng Lý Kiệt một đêm.
Ngày hôm sau, lúc Thẩm Đống vừa ăn sáng xong thì nhận được điện thoại của Doãn Hỉ Thành.
“Thẩm tiên sinh, cấp trên đã phê duyệt đơn đăng ký của chúng ta rồi."
“Doãn thị trưởng, nghe giọng điệu của ngài thì có vẻ là xong rồi."
"Trên nguyên tắc thì cấp trên đã đồng ý, nhưng mà có một điều kiện nghiêm ngặt."
"Là điều kiện gì?"
"Chúng ta muốn đô la Mỹ."
Hóa ra ở thời đại này, dự trữ ngoại hối của Hạ quốc thiếu thốn đến mức đáng thương, chỉ có hơn 5 tỷ đô la Mỹ.
Điều này vô cùng bất lợi trong việc giao dịch trên thị trường quốc tế.
Thẩm Đống là đại gia giàu có nhất đảo Hồng Kông, có khối tài sản hàng chục tỷ đô la Mỹ.
Chính phủ hy vọng có thể nhận được đô la Mỹ từ tay hắn.
Thẩm Đống trầm ngâm một lát rồi nói: “Tỷ giá hối đoái chính thức trên chợ đen giữa đô la Mỹ và Hạ nguyên là 1:7, ta muốn biết các ngươi có thể tính cho ta bao nhiêu?"
Doãn Hỉ Thành: “."
Thẩm Đống cười nói: “Doãn thị trưởng, tỷ giá hối đoái này quá thấp. Với tư cách là một người dân của đảo Hồng Kông thuộc Hạ quốc, ta sẵn sàng tiến hành đầu tư một số tiền lớn vào quốc nội. Nếu cấp trên có thể cho ta tỷ giá hối đoái là 1:7 thì ta có thể rút mấy tỷ đô la Mỹ ngoại hối từ các ngân hàng quốc tế lớn cho các ngươi. Đến lúc đó, ta sẽ dùng ngoại hối để đầu tư vào đại lục, sau khi quốc gia có được ngoại hối rồi thì sẽ thu lợi được từ thị trường quốc tế. Hợp tác của chúng ta có thể nói là đôi bên cùng có lợi."
Doãn Hỉ Thành: “Thẩm tiên sinh, ngài chờ ta một chút, ta sẽ nói lại lời của ngài với cấp trên."
Thẩm Đống: “Không thành vấn đề."
5 phút sau, Doãn Hỉ Thành gọi điện lại, nói là có một nhân vật quan trọng muốn gặp hắn.
Con ngươi của Thẩm Đống lóe lên.
Có thể khiến cho lãnh đạo số một của Yến Đô phải truyền lời, thân phận của nhân vật quan trọng này chắc hẳn rất cao.
Rất nhanh, xe chuyên dụng của chính phủ chở Thẩm Đống rời khỏi khách sạn.
Vốn dĩ Lý Kiệt muốn đi theo, nhưng bị Thẩm Đống bảo quay về.
Chiếc xe mà Thẩm Đống đang ngồi rõ ràng là một chiếc xe được chế tạo đặc biệt, cửa sổ đều bị bịt kín, buồng lái và hàng ghế sau được ngăn cách bằng một tấm kim loại, nhìn từ trong ra ngoài thì không thể thấy được khung cảnh bên ngoài, gần như là tương đương với một thế giới biệt lập.
Đây là có ý gì?
Thẩm Đống cảm thấy hơi khó chịu.
Nếu đã không tin tưởng hắn thì đừng hợp tác với hắn làm gì.
Còn nếu đã muốn hợp tác với hắn mà còn làm mấy chuyện như thế này là sao?
Không biết chiếc xe đã rẽ bao nhiêu lần, cuối cùng thì nửa tiếng sau nó cũng dừng lại.
Thẩm Đống xuống xe, phát hiện ra mình đang ở trong một cái sân.
Sân hồng tường ngói lưu ly, xung quanh là những hàng cây xanh tỏa bóng râm. Có hai người lính mặc quân phục, trong tay cầm súng trường, đứng nghiêm không nhúc nhích ở hai bên cửa.
Có lẽ là đã được chuyên gia bố trí, cho dù cái sân này không lớn, nhưng lại khiến cho người ta cảm nhận được một khí thế uy nghiêm.
Mặc dù Thẩm Đống đã trải qua vô số lần sinh tử, không biết sợ hãi là gì thì cũng không nhịn được mà cảm thấy áp lực trong lòng.
“Chắc không phải là người đó chứ?"
Thẩm đống trong lòng có một chút suy đoán.
“Chào Thẩm tiên sinh, ta là Lưu Huy, xin mời đi theo ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận