Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 221: Hài lòng đắc ý

Chương 221: Hài lòng đắc ý
Thập Tam Muội nói: “A Đống, ngươi cũng giỏi thật đó, thế nhưng lại có thể giết được Hàn Sâm.”
Thẩm Đống ngồi vào vị trí của mình, cười nói: “Ta làm sao có thể làm được việc này? Đều là nhờ có Tưởng tiên sinh lãnh đạo nên ta mới biết để bố trí mai phục ở cầu Hào Giang đó chứ.”
Thập Tam Muội hỏi: “Kiếm được nhiều không?”
Thẩm Đống đáp: “Vậy thì phải so sánh với ai đã? Nếu so sánh với Thập Tam Muội quyết đoán nhanh chóng chiếm được nửa Phố Chùa thì ta còn kém xa.”
Đêm qua, Tưởng Thiên Sinh chỉ thông báo cho Thái Tử, Trần Hạo Nam, Đại Phi và Khủng Long - năm người có sức chiến đấu nhất trong băng.
Không ngờ rằng Thập Tam Muội cũng ra tay, dẫn theo tiểu đệ đánh chiếm được một nửa Phố Chùa.
Không cần nói cũng biết, nhất định là Hàn Tân đã nói lại tin Hàn Sâm bị giết cho cô ta.
Tên kia, vì tán gái mà có thể làm đủ mọi chuyện.
Thập Tam Muội cười ha ha, nói: “Đều là nhờ ngươi đã giết Hàn Sâm nên chúng ta mới có thể dễ dàng nuốt trọn địa bàn của hắn như vậy. Nếu hắn mà còn sống thì đó là điều không thể nào.”
Hàn Tân nói: “Thập Tam Muội, nếu không thì ngươi đại diện cho Hồng Hưng mà tặng cho A Đống vài đại dương mã() đi, cho hắn được sung sướng ba ngày, coi như là chúng ta cảm ơn.”
(
) 大洋马: Ám chỉ phụ nữ ngoại quốc, thường là người phương Tây.
Thẩm Đống ngắt lời Hàn Tân, nói: “Bây giờ ta ở nhà tối ngày nào cũng phải hầu hạ hai cô nàng trong nhà rồi, thật sự là không còn năng lực để làm với đại dương mã nữa đâu. Tân ca, nếu không thì ngươi làm thay ta đi.”
Hàn Tân đáp: “Thôi bỏ đi, ta chịu không nổi đâu.”
“Có thứ gì mà khiến cho Benny Tiger đại danh đỉnh đỉnh của chúng ta không chịu được chứ? Nói ra nghe một chút đi.”
Tưởng Thiên Sinh đi vào, mỉm cười hỏi.
“Tưởng tiên sinh.”
Mọi người cùng đứng lên và chào hỏi với Tưởng Thiên Sinh, cho hắn ta đủ thể diện.
Thẩm Đống nói: “Chủ yếu là do đại dương mã quá lợi hại nên Benny Tiger không chịu được.”
Tưởng Thiên Sinh mỉm cười nói: “Chuyện khác thì mọi người còn có thể giúp đỡ, nhưng chỉ có chuyện này thì phải dựa vào chính bản thân rồi.”
Ha ha ha.
Trong phòng họp vang lên tiếng cười.
Tiếng cười qua đi, Tưởng Thiên Sinh nói: “Các vị thủ lĩnh, hôm nay ta vô cùng vui vẻ, bởi vì vào đêm qua, chúng ta đã đoạt được không ít địa bàn của Hàn Sâm, tương đương với một phần ba địa bàn Hồng Hưng lúc ban đầu. Nếu chỉ đơn giản dựa trên địa bàn mà tính toán thì hiện tại, Hồng Hưng chúng ta đã là xã đoàn lớn nhất trên đảo Hồng Kông này.”
Mọi người vừa nghe thì đồng loạt vỗ tay chúc mừng.
Cơ ca - người được gọi là cỏ đầu tường () lập tức nịnh bợ tâng bốc, nói: “Tất cả đều là nhờ Tưởng tiên sinh có tài lãnh đạo sáng suốt nên Hồng Hưng chúng ta mới có thể phát triển thịnh vượng như vậy.”
(
) 墙头草的: Không có chính kiến, gió chiều nào theo chiều ấy.
Tưởng Thiên Sinh xua tay, nói: “Đây đều là nhờ công lao của mọi người. Đặc biệt là A Đống, nếu không phải hắn đã giết được Hàn Sâm ở cầu Hào Giang thì chúng ta cũng sẽ không có được cơ hội vàng này.”
Thẩm Đống nói: “Tưởng tiên sinh đã quá khen rồi. Vốn dĩ ta và Hàn Sâm cũng đã có mối thù cá nhân. Thậm chí vì giết ta mà hắn còn không tiếc bỏ ra 30 triệu ám hoa. Cho nên, giết chết Hàn Sâm, dù xét về công hay về tư thì đều có lợi cho ta cả.”
Tưởng Thiên Sinh nói: “Dù có thế nào thì công lao của ngươi cũng là lớn nhất, đây là chuyện không thể chối cãi.”
Hàn Tân cười n: “Có công thì phải thưởng, có tội thì chịu phạt. Tưởng tiên sinh, nếu ngươi nói công lao của A Đống là lớn nhất thì ngươi định khen thưởng cho hắn cái gì thế?”
Tưởng Thiên Sinh lấy ra một cái chìa khóa, nói: “Ta đã chuẩn bị sẵn rồi. Đây là chìa khóa của xe thể thao Lamborghini có trị giá 3,2 triệu. Xem như là khen thưởng của công ty.”
“Oa.”
“Tưởng tiên sinh thật hào phóng.”
“Ta đã luôn muốn có một chiếc xe Lamborghini, đáng tiếc là đắt quá nên chưa mua được.”
Mọi người bàn tán ồn ào.
Đối với cách thu phục lòng người này của Tưởng Thiên Sinh, Thẩm Đống thấy cần phải học theo.
Suy cho cùng thì tự nhiên lại được tặng một chiếc siêu xe thì bất kể là ai cũng sẽ không từ chối.
Tưởng Thiên Sinh nói: “A Diệu, hãy báo cáo về kết quả đêm qua đi.”
Trần Diệu nói: “Tổng cộng chúng ta đã cướp được mười hai con phố và khoảng hai mươi địa điểm lớn. Theo ước tính sơ bộ thì lợi nhuận mỗi tháng thu vào có thể hơn 30 triệu. Dựa theo thỏa thuận đã đàm phán trước đó, lợi nhuận sẽ được chia đều cho công ty và mọi người. Mọi người có ai có ý kiến gì không?”
Tất cả đều cùng đồng thanh nói: “Không có.”
Tưởng Thiên Sinh nói: “Rất tốt. A Đống, chắc ngươi cũng đã có được khá nhiều sản nghiệp của Hàn Sâm đúng không?”
Thẩm Đống đã đoán trước rằng Tưởng Thiên Sinh sẽ hỏi như vậy, hắn gật đầu và đáp: “Đúng là có được không ít, bao gồm các công ty tài chính, quán bar và KTV. Chỉ là không biết liệu có thể sở hữu được những sản nghiệp này một cách hợp pháp hay không. Nghe luật sư nói thì tình hình không được lạc quan cho lắm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận