Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 745: Đôi bạn trẻ cảm kích

Diệp Hân lập tức ý thức được bên trong
là một tấm sổ tiết kiệm, vội vàng nói: "Chị à, chúng ta không thể lấy tiền của chị được, chúng ta sẽ tự mình kiếm tiền."
Thu Đề cười nói: "Nhận lấy đi. Đây là tấm lòng của ta cùng anh rể ngươi."
Diệp Hân đang muốn từ chối lần nữa, thì bên ngoài vang lên một trận tiếng kèn.
Thẩm Đống đi tới phía trước cửa sổ, nhìn xuống phía dưới một ánh mắt, nói: "Xe mới đến."
Thu Đề cao hứng nói: "Quá tốt rồi."
Thu Dương sững sờ, hỏi: "Cái gì xe mới sao?"
Thu Đề nói: "Anh rể ngươi mua cho ngươi một chiếc xe, mới từ bên ngoài chở tới đây."
"Xe?"
Trong con mắt Thu Dương lộ ra vẻ mong đợi, nói: "Cho ta sao?"
Thẩm Đống cười nói: "Cái này cũng là lễ vật tân hôn của các ngươi . Xe rất phổ thông, có điều chỉ là một chiếc vương miện mà thôi."
Thu Dương sờ mũi, bất đắc dĩ nói: "Ta nhớ rằng xe hoàng quan giá cả hình như là 36 vạn? Này còn gọi phổ thông sao."
Thẩm Đống nói: "Đừng nói nhảm. Đi, chúng ta đi xem chiếc xe này thế nào? Đúng rồi, ngươi có bằng lái chưa?"
Thu Dương nói: "Hai năm trước, ta đã có được bằng lái, chủ yếu chính là để đi chở hàng cho công ty."
Thẩm Đống nói: "Vậy là được rồi."
Mọi người đi xuống lầu, chỉ thấy mọi người trong khu dân cư đang túm tụm lại bình phẩm cái gì đó.
Sau khi biết được chiếc xe này là quà tân gia của Thẩm Đống cùng Thu Đề cho đôi bạn trẻ, tất cả mọi người đều không khỏi ghen tị.
Thẩm Đống đưa tất cả những giấy tờ liên quan giao cho Thu Dương, nói: "Không lên đi thử xem sao?"
Thu Dương hít sâu một hơi, nói: "Ta sẽ đi dạo một vòng."
Diệp Hân nói: "Ta cũng đi."
Thu Dương lái xe, mang theo Diệp Hân,đi dạo một vòng quanh khu dân cư.
Cha của tiểu Thu nói: "Tiểu Thẩm, thật sự đã làm con tiêu quá nhiều tiền rồi."
Hai ngày nay, Thu Đề đã mua sắm nhà, xe tiêu hết đến 150 vạn.
Lão Thu biết số tiền này đều là của Thẩm Đống.
Ông ấy có chút lo lắng cho Thu Đề bởi vì chăm sóc cho gia đình, mà chọc giận Thẩm Đống, gây nên bất hòa giữa hai người, vậy thì phiền phức lớn rồi.
Thẩm Đống là dạng người nào cơ chứ, hắn làm sao có thể không nhìn ra lo lắng của lão Thu, nói: "Thúc thúc, người nhà của Thu Đề, cũng chính là người nhà của ta. Chỉ là 1,2 triệu, thực sự chưa là cái gì cả, vì lẽ đó ngài hoàn toàn không cần phải quá lo lắng gì."
Thu phụ gật đầu, nói; "Vậy thì tốt."
Một bên khác, Diệp Bỉnh Lâm phái người hỏi thăm một chút về Thu Đề , biết được Thẩm Đống là tổng giám đốc công ty trang phục Đằng Phi ở Hạ quốc vô cùng to lớn, đôi mắt như phát sáng lên.
Ông ta hiện tại rất nghèo, tất cả số tiền của hắn ta có gần như nằm im trong kho, tổng cộng hơn 30 vạn.
Nếu như Thẩm Đống có thể mua lại số lô sợi vải này, vậy thì có thể giải quyết triệt để vấn đề mà ông ta đang mắc phải.
Nghĩ đến đây, Diệp Bỉnh Lâm không nhịn được gọi điện thoại cho Thu Dương.
Bản thân Thu Dương chính là cánh tay phải đắc lực của Diệp Bỉnh Lâm, biết rất rõ tình hình hiện tại của nhà máy, đương nhiên có hiểu ra được ý của bố vợ.
Chỉ là hắn ta có chút khó khăn, không biết nói với Thẩm Đống như thế nào.
Bởi vì nguyên nhân mà số vải này không bán được chính là gặp vấn đề về tay nghề sản xuất và chất lượng sản phẩm.
Công ty may trang phục Đằng Phi là một công ty lớn, chắc chắn sẽ không dùng đến những sợi vải này.
Nhưng vấn đề của bố vợ hắn ta không thể không làm, điều này khiến cho Thu Dương có chút khó xử.
Nhìn thấy Thu Dương có tâm sự, Diệp Hân kéo tay hắn ta đến sân thượng, hỏi: "Làm sao vậy?"
Thu Dương kể lại mọi chuyện, đôi mi thanh tú của Diệp Hân cau lại, nói: "Cha ta thực sự là già quá mà hồ đồ rồi. Dương ca, ngươi không được làm chuyện ngu ngốc, chúng ta không thể đắc tội với người này được."
Thu Dương gật đầu, nói: "Ta hiểu. Thực sự là không được, ta sẽ bán đồng hồ đeo tay đi, để mua lại số vải đó với giá rẻ , miễn làm cho ba không khó chịu."
Diệp Hân nói: "Như này càng không được. Ngươi chớ xía vào, ngày mốt về nhà mẹ đẻ, để ta nói với cha ."
Hai người đang nói chuyện trên ban công, giọng nói cũng không to nhưng Thẩm Đống có "Tai thính mắt tinh" cho nên hắn đã nghe rất rõ ràng.
Hắn trực tiếp đi lên sân thượng, mỉm cười hỏi: "Hai đứa thì thầm to nhỏ gì vậy?"
Diệp Hân hơi đỏ mặt, nói: "Đâu có? Anh rể, chúng ta đang nói chuyện về chiếc xe mới kia, thực sự là quá tuyệt. Có nó, ta có thể thường xuyên đi Yến đô chơi rồi."
Thẩm Đống nhìn chằm vào Diệp Hân , nói: "Những lô vải của cha ngươi, ta có thể giúp ông ta bán chúng sang Đông Nam Á, giá tiền khả năng sẽ không cao, nhưng cũng còn hơn để đọng hàng ở kho dẫn đến hư hỏng."
Ngày hôm qua sau khi ăn cơm xong, Jimmy báo cáo với Thẩm Đống, có thể bán ba xưởng vải lỗi ở Yến đô sang các quốc gia ở Đông Nam Á.
Bạn cần đăng nhập để bình luận