Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 899: Đồ cổ tới tay (2)

Hắn là tay súng bắn tỉa cấp thần của lực lượng bộ đội đặc chủng tại đại lục, đã từng dùng một khẩu súng bắn tỉa mà xử lý hơn 120 kẻ địch trên chiến trường, trong đó còn bao gồm cả một vị tư lệnh.
Nếu không phải hắn vi phạm kỷ luật, có lẽ bây giờ Lôi Hướng Thiên ít nhất đã là một tiểu đoàn trưởng rồi.
“Kho hàng có động tĩnh gì không?” Thiên Dưỡng Sinh nhìn kho hàng số 132, hỏi.
Lôi Hướng Thiên lắc đầu nói: “Không hề có động tĩnh gì.”
Thiên Dưỡng Sinh: “Kế hoạch tác chiến thế nào?”
Lôi Hướng Thiên trả lời ngắn gọn súc tích: “Cho nổ tung cửa lớn, dùng bom sáng để cản trở tầm mắt đối phương, sau đó vọt vào đánh gục bọn họ.”
Thiên Dưỡng Sinh hỏi: “Ngươi nắm chắc bao nhiêu phần trăm?”
Lôi Hướng Thiên đáp: “80%.”
Thiên Dưỡng Sinh nhanh chóng quyết định: “Được, cứ thế mà làm đi. Ngươi đến chỉ huy.”
Lôi Hướng Thiên: “Được.”
Mười phút sau, Lôi Hướng Thiên dẫn theo mười hai huynh đệ đến gần kho hàng, cài vài quả bom vào cửa kho hàng.
“Bùm.”
Cửa lớn bị nổ tung, đám người Lôi Hướng Thiên lập tức ném mấy quả bom sáng vào trong, ánh sáng chói mắt khiến cho sáu bảo vệ bên trong phải che mắt lại, kêu lên thảm thiết.
“Đoàng đoàng đoàng đoàng.”
Tiếng súng vang lên, đám người Lôi Hướng Thiên đeo kính bảo vệ mắt tiến vào trong kho hàng, dễ dàng bắn chết sáu tên bảo vệ kia.
Sau khi giải quyết xong xuôi, Thiên Dưỡng Sinh đi vào.
Chỉ thấy bên trong kho hàng bày ra những dãy kệ, phía trên để các loại đồ cổ gốm sứ quý giá.
Còn có mười mấy cái rương gỗ to, đều sắp xếp ngay ngắn ở sát vách.
Thiên Dưỡng Sinh mở một cái rương trong đó ra, bên trong tất cả đều là thư pháp và tranh cổ của Hạ quốc.
“Đống ca, Nghiêm Lãnh không nói dối, trong kho hàng đúng là có sáu bảo vệ, còn có vô số đồ cổ.”
Thiên Dưỡng Sinh cầm lấy điện thoại, gọi điện báo cáo cho Thẩm Đống.
Thẩm Đống vui vẻ nói: “Thật tốt quá. Các huynh đệ vất vả một trận rồi, vận chuyển hết toàn bộ những đồ cổ đó về đây. Nhớ kỹ là phải cẩn thận nhẹ tay thôi đấy, đặc biệt là đồ sứ, không thể có nứt vỡ gì.”
Thiên Dưỡng Sinh: “Đống ca, ở đây có quá nhiều, chúng ta muốn dọn hết trước bình minh là không thể nào.”
Thẩm Đống nói: “Ta sẽ phái thêm hai trăm người nữa qua, phải nhanh chóng vận chuyển hết trước 7 giờ sáng mai.”
Thiên Dưỡng Sinh nói: “Được.”
Nửa tiếng sau, lại có thêm 200 huynh đệ của công ty vệ sĩ Đằng Phi đi tới kho hàng.
Với sự đồng tâm hiệp lực của mọi người, cuối cùng bọn họ đã dọn xong hết toàn bộ đổ cổ vào lúc 6 giờ 50, dùng đến 28 chiếc xe vận tải cỡ trung, chạy đi chạy về ba lượt.
Cũng may là tầng hầm ngầm trong biệt thự của Thẩm Đống đủ lớn, nếu không căn bản không thể chứa hết được nhiều đồ cổ đến thế.
Cầm bức tranh [Ngũ hổ hạ sơn] lên, Thẩm Đống thưởng thức một chút, nói: “Không hổ là Đường Bá Hổ đại danh đỉnh đỉnh, bức tranh này quả nhiên sống động như thật.”
Trương Hoan thò đầu lại gần, nhìn thoáng qua và hỏi: “Đống ca, bức tranh này có giá trị bao nhiêu tiền?”
Thẩm Đống tức giận nói: “Thư pháp và tranh cổ sao có thể dùng tiền để đo lường được? Đây chính là nghệ thuật.”
Trương Hoan gãi gãi tóc, nói: “Không dùng tiền đo lường được thì lấy cái gì đo?”
Thẩm Đống suy nghĩ nửa ngày, sau đó bất đắc dĩ nói: “Được rồi, ta thừa nhận là trong thời đại này, cho dù nghệ thuật có giá trị đến đây cũng chỉ có thể đo lường bằng tiền. Nếu bức [Ngũ hổ hạ sơn] này đúng là do Đường Bá Hổ vẽ ra, đặt ở đấu giá hội chắc ít nhất cũng có giá 20 - 30 vạn đô la Mỹ.”
Trương Hoan giật mình: “Mẹ nó, đắt như vậy?”
Thẩm Đống nói: “Đắt cái con khỉ. Chưa nghe câu Loạn thế hoàng kim, thịnh thế đồ cổ bao giờ à. Ngươi có tin hay không, chừng mười năm hay hai mươi năm nữa, giá trị của bức tranh này sẽ tăng vọt lên 20 - 30 triệu đô la Mỹ.”
Trương Hoan nghe thế, trong lòng thầm nghĩ Đống ca lại nói phét.
Một bức tranh rách mà có giá 20 - 30 triệu đô la Mỹ, ai mà tin cho được?
Trong số rất nhiều món đồ cổ, Thẩm Đống phát hiện ra Đầu Dê và Đầu Rắn trong số đầu 12 con giáp.
Đối với hai món đồ cổ cấp quốc gia này, Thẩm Đống không có tâm tư tham ô, chỉ là chưa biết nên xử lý chúng nó thế nào cho tốt.
Giao cho chính phủ thì Thẩm Đống hơi lo lắng chuyện đại lục sẽ yêu cầu hắn giao hết toàn bộ đồ cổ mà hắn sở hữu, đây là chuyện mà Thẩm Đống tuyệt đối không đồng ý.
Mà nếu không giao thì có rất nhiều đồ cổ trong số này sẽ không thể đưa ra ánh sáng, càng đừng nói đến việc cho vào trong viện bảo tàng tư nhân của hắn để người đời chiêm ngưỡng.
Mẹ nó, chuyện này thật đúng là nhức đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận