Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 731: Tiết lộ thiên cơ (2)

Lão gia tử gật đầu: “Mỗi lần Tiểu Thẩm nói đến Hạ quốc thì ánh mắt của hắn đều sẽ sáng lên. Chúng ta không cần phải lôi kéo hắn, bởi vì hành động đầu tư hơn 20 tỷ vào quốc nội đã thể hiện rõ khuynh hướng của hắn.”
“Ngươi biết không? Có thể gặp được một thanh niên tài giỏi trẻ tuổi lại còn trung thực và khiêm tốn như Tiểu Thẩm, ta thật sự rất vui vẻ. Với tầm nhìn rộng lớn và những hiểu biết sâu sắc, suy nghĩ độc đáo của hắn, ta tin rằng trong tương lai, thế giới nhất định sẽ có một vị trí dành cho hắn. Nói không chừng sau này, sẽ có rất nhiều việc mà chúng ta cần hắn giúp đỡ.”
Lưu Huy nói: “Cho nên ngài đã đưa thông tin liên lạc cá nhân của mình cho hắn.”
Lão gia tử cười ha ha, nói: “Người ta đã cho chúng ta 20 tỷ ngoại tệ rồi thì chúng ta cũng không thể phụ tấm lòng của người ta được chứ. So sánh với bốn người kia ở đảo Hồng Kông thì ta càng thích người trẻ tuổi này hơn.”
Lưu Huy: “Lão gia tử, những gì hắn nói về vấn đề của Bắc Tô quốc vào lúc cuối, có phải đáng báo động hay không?”
Lão gia tử trầm mặc một lúc rồi nói: “Không điều tra thì không có quyền lên tiếng. Tiểu Thẩm dám nói chuyện này với ta, chứng tỏ là hắn rất tin tưởng vào dự đoán của mình.”
Lưu Huy gật đầu: “Ta sẽ tổ chức một đội chuyên gia đi Bắc Tô quốc để tiến hành điều tra nghiên cứu.
Lão gia tử ừ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Thẩm Đống không nói cho bất kỳ ai biết chuyện hắn gặp mặt Lão gia tử.
Buổi chiều, hắn đi xem 11 tứ hợp viện kia.
Cách trang hoàng của những tứ hợp viện này thật sự là dùng một lờ thì khó mà diễn tả hết được, nhưng mà có vị trí đắc địa và diện tích rộng lớn, tuyệt đối là một dự án vô cùng xứng đáng để đầu tư.
Thẩm Đống gần như hoàn tất hợp đồng ngay lập tức, giá cả là 2500 nguyên cho 1 mét vuông, tổng cộng chi phí là 46 triệu.
Ba người Sở Phong đều nhận được hơn 40 vạn tiền phí môi giới, mỗi người đều rất vui vẻ.
Ở thời đại này, 40 vạn không phải là số tiền nhỏ, đã đủ cho bọn họ mở một công ty nhỏ.
Trên đường trở về khách sạn, Sở Phong nói: “Đống ca, chuyện của ba xưởng dệt lớn đã hoàn thành chưa?”
Thẩm Đống: “Cũng gần xong rồi. Làm sao? Có ý kiến gì à?”
Sở Phong cười hì hì và nói: “Không có. Chủ yếu là ta muốn hỏi xử lý công nhân trong xưởng dệt thế nào?”
Thẩm Đống không chút do dự trả lời: “Phương thức xử lý của ta chỉ có một câu, làm việc thì ở lại, không làm nữa thì nhận tiền rồi cút.”
Tiết Sơn phì cười một tiếng, nói: “Sở thiếu, chúc mừng ngươi, cuối cùng thì xưởng dệt cũng thoát khỏi khó khăn rồi.”
Sở Phong trợn mắt, tức giận nói: “Ngươi chính là vui sướng khi người gặp họa phải không.”
Thẩm Đống khó hiểu hỏi: “Công việc ở xưởng dệt quan trọng với ngươi lắm sao?”
Bây giờ tài sản của Sở Phong đã có hàng triệu. Với mức lương tiêu chuẩn hiện tại thì dù cho hắn có làm việc ở xưởng dệt cả đời thì cũng không thể kiếm được nhiều tiền như thế.
Thẩm Đống có chút không rõ vì sao Sở Phong lại thích xưởng dệt như vậy.
Sở Phong thở dài, nói: “Còn không phải là do Lão gia tử nhà ta sao. Hắn hy vọng ta có thể tham gia chính trị, nhưng mà ta không muốn làm quan chức. Hết cách, hắn liền ném ta vào xí nghiệp nhà nữa, nói làm cái này cũng là đang cống hiến cho sự phát triển của quốc gia. Các ngươi nói đi, có phải đầu óc của Lão gia tử nhà ta có vấn đề gì không.”
Thẩm Đống: “Những Lão gia tử như thế đều là những người đã bò ra từ trong núi thây biển máu. Vì quốc gia và dân tộc, bọn họ hy sinh tuổi trẻ, cống hiến xương máu. Cho dù bây giờ đã già rồi thì trong lòng trước sau chứa cả thiên hạ. Ta vô cùng kính nể và tôn trọng bọn họ.”
Nghe được lời Thẩm Đống nói, ba người Sở Phong, Tiết Sơn và Lâm Giáp đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Lời này, nếu mà do một người đại lục nói ra thì ba người sẽ không cảm thấy có vấn đề gì.
Nhưng mà nếu là do Thẩm Đống nói thì không giống thế.
Bởi vì Thẩm Đống chưa bao giờ đi đến đại lục, cũng chưa từng tiếp thu nền giáo dục ở đại lục, sao lại có một lòng yêu nước nồng nhiệt như vậy?
Sở Phong cười nói: “Thẩm tiên sinh, ta cảm giác ngài còn yêu nước hơn ta nữa.”
Thẩm Đống nói: “Sau khi ngươi đi ra nước ngoài thì sẽ nhận ra, nếu quốc gia không lớn mạnh thì người dân của quốc gia đó cũng sẽ bị người khác khinh thường. Ta biết bây giờ có rất nhiều người đang hướng về Đăng Tháp quốc, mơ mộng được sống ở đó, và có vô số trẻ em đi du học từ sớm. Nhưng ta muốn nói cho các ngươi biết, đó chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Ngoại trừ những nhân tài hàng đầu và những gia đình giàu có thì phần lớn cuộc sống của người bình thường đều rất tồi tệ, họ còn thường xuyên bị người khác kỳ thị.”
Lâm Giáp tò mò hỏi: “Thẩm tiên sinh, khi đến Đăng Tháp quốc thì ngài có cảm giác như thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận