Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 165: Vừa hối hận vừa tự trách (2)

Chương 165: Vừa hối hận vừa tự trách (2)
Trần Quốc Trung hoàn toàn biến sắc, vội vàng‌ nhằm về phía Vương Bảo, muốn giết chết hắn ta.
Đỗ Triệu Tài quát to: "Ngăn hắn ta lại."
Đám cảnh sát lập tức ngăn Trần Quốc Trung lại.
Trần Quốc Trung ra sức giãy dụa, làm sao có thể thoát ra được.
Đỗ Triệu Tài tiến lên kiểm tra hơi thở Vương Bảo, nói: "Nhanh, đưa Vương Bảo vào bệnh viện."
Hai cảnh sát đặt Vương Bảo hôn mê lên cáng cứu cứu thương, đưa đến bệnh viện chữa trị.
"Khốn nạn!"
"Đỗ Triệu Tài, cái tên khốn kiếp nhà ngươi."
Trần Quốc Trung vừa hối hận vừa tự trách, biểu hiện vô cùng khó coi.
Hiện tại hắn ta cực kỳ hối hận vừa nãy không bắn vào đầu Vương Bảo.
Bên trong sở cảnh sát Tây Cống, đèn đóm sáng trưng.
Việc Trần Quốc Trung ở trong phòng thẩm vấn bắn chết đã tạo thành tiếng vang dữ dội cho nội bộ cảnh sát cấp cao.
Ngay cả trợ lý cảnh sát trưởng Lý Văn Bân của sở cảnh sát cũng bị kinh động, ngay trong đêm chạy đến sở cảnh sát Tây Cống.
Ở trong phòng thẩm vấn, Lý Văn Bân đưa cho Trần Quốc Trung một điếu thuốc, nói: "A Trung, tại sao làm như thế?"
Trần Quốc Trung lộ ra một nụ cười đau thương, nói: “Lý sir, ta mắc bệnh ung thư. Nếu trước khi chết ta không thể báo thù cho những huynh đệ nằm vùng, ta làm sao có mặt mũi đi gặp bọn họ?”
Lý Văn Bân cau mày nói: 'Một Vương Bảo xứng đáng để ngươi làm như vậy sao?"
Trần Quốc Trung kiên định nói: "Xứng đá. Lý sir, tình hình Vương Bảo bây giờ thế nào?”
Lý Văn Bân nói: "Tim Vương Bảo ở bên phải. Bốn viên viên đạn đã được lấy ra toàn bộ, hắn giữ được mạng.”
Trần Quốc Trung tá mạnh một cái lên mặt mình, nói: “Ta thật là vô dụng. Lý sir, đồng ý với ta mội việc."
Lý Văn Bân nói: "Ngươi nói đi.”
Trần Quốc Trung nói: "Nếu Vương Bảo tỉnh lại, nhất định sẽ không ta cho ta và ba huynh đệ của ta. Ta chỉ còn sống được chưa đến nửa năm, có chết hay không cũng chẳng sao, nhưng ba huynh đệ kia của ta không thể xảy ra chuyện. Ta cầu xin ngài cho dù thế nào nhất định phải bảo vệ tốt bọn họ, tuyệt đối không được để Vương Bảo ra tay với bọn họ.”
Lý Văn Bân cuối cùng đã hiểu rõ nguyên nhânTrần Quốc Trung muốn giết Vương Bảo, gật đầu nói: “Yên tâm đi, ta bảo đảm bọn họ sẽ không sao.”
Trần Quốc Trung vui mừng nở nụ cười, nói: "Cảm ơn."
Lý Văn Bân nói: "Ngươi còn muốn nói gì không?”
Trần Quốc Trung nói: "Ta nghi ngờ Đỗ Triệu Tài. . ."
Lý Văn Bân vung tay, nói: "Hắn đang ở Ủy ban Độc lập Chống Tham nhũng Hồng Kông uống cà phê, xem chừng không ra được."
Trần Quốc Trung hút một hơi, cười nói: "Vậy ta chẳng còn gì lo lắng nữa."
Đi ra khỏi phòng thẩm vấn, Lý Văn Bân nhìn về phía ba người Hoa ca, nói: "Các ngươi có một cấp trên tốt.”
Nói xong, Lý Văn Bân rời đi
Bên kia, Thẩm Đống đang cùng hai người đẹp xem ti vi thì nhận được điện thoại của A Hoa.
"A Hoa, tình hình Tây Cống thế nào?"
"Đống ca, Trần Quốc Trung chưa giải quyết được Vương Bảo."
Thẩm Đống nghe xong, lập tức xỏ dép vào, đi tới sân thượng, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?”
A Hoa nói: "Cảnh sát phong tỏa tin tức nghiêm ngặt, không rõ tình hình cụ thể. Chỉ nghe nói Trần Quốc Trung bắn Vương Bảo bị thương, kết quả Vương Bảo vẫn chưa chết.”
Thẩm Đống mắng: "Mẹ kiếp, thằng cha này mạng lớn thật.”
A Hoa nói: "Đống ca, Vương Bảo chưa chết, chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn.”
Thẩm Đống suy nghĩ một chút, nói: "Có thể tìm sát thủ cao cấp không?”
A Hoa sững sờ, nói: "A Sinh không được sao?”
Thẩm Đống nói: "Vương Bảo không phải người bình thường, bên cạnh hắn có rất nhiều cao thủ bảo vệ. A Sinh không phải sát thủ chuyên nghiệp, không cần thiết phải liều lĩnh trong tình huống này. Hơn nữa, chúng ta bây giờ không thiếu tiền. Nếu việc có thể dùng tiền để giải quyết, vậy thì nên cố gắng dùng tiền để xử lý. Ta không muốn huynh đệ chúng ta còn chưa kịp hưởng phúc, đã phải xuống dưới bán trứng vịt muối."
Nghe được lời Thẩm Đống nói, A Hoa rất cảm động, nói: "Đống ca, có thể theo ngài lăn lộn là may mắn của chúng ta.”
Thẩm Đống cười ha ha nói: "Biết là tốt rồi. Đi tìm người đi, hiện tại là thời điểm Vương Bảo suy yếu nhất, ta hi vọng có thể nhanh chóng nghe được tin tức hắn qua đời.”
A Hoa nói: "Đã rõ."
Cúp điện thoại, Thẩm Đống trở lại phòng khách.
Lý Hân Hân chỉ vào TV nói: "Đống ca, mau xem đi, cảnh sát tên là Trần Quốc Trung lại ở trong phòng thẩm vấn giết người, quả thật là coi trời bằng vung mà.”
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Trần Quốc Trung trên ti vi, Thẩm Đống thở dài, nói: "Hân Hân, ngươi biết người hắn muốn giết là ai không?"
Lý Hân Hân sững sờ, hỏi: "Ngươi biết?"
Thẩm Đống gật đầu, nói: "Đương nhiên. Hắn muốn giết chính là Vương Bảo, lão đại Trung Nghĩa Tín. Hơn mười năm qua, Vương Bảo buôn bán ma tuý, phá huỷ hàng trăm hàng nghìn gia đình. Trần Quốc Trung cử năm sáu người nằm vùng, tất cả đều bị Vương Bảo giết chết, hơn nữa chết cực kỳ thê thảm. Ai, nói thẳng ra ra, hắn ta chỉ là muốn báo thù cho huynh đệ mình mà thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận