Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 421: Gặp mặt Lý Văn Bân

Chương 421: Gặp mặt Lý Văn Bân
Lý Hiền: “Này thì còn được.”
Sau khi cúp điện thoại, Lý Văn Bân nghiền ngẫm nói: “Chỗ cũ ư. A Hiền, có vẻ như ngươi có quan hệ khá tốt với hắn nhỉ.”
Lý Hiền vội vàng giải thích: “Đừng hiểu lầm. Ta chỉ đi uống rượu ở quán bar Huy Hoàng của hắn mới có hai ba lần mà thôi.”
Lý Văn Bân nói: “Hiện giờ đang là thời điểm ngươi sắp sửa được thăng chức thành thanh tra cấp cao, tốt nhất là hãy kiềm chế lại những hành động giống đám côn đồ lưu manh kia đi, có hiểu không?”
Lý Hiền nhún nhún vai đáp: “Ta hiểu mà Lý tiên sinh.”
Lý Văn Bân cũng không nói gì nữa.
Rất nhanh, hai người đã đi đến quán bar Huy Hoàng.
A Hoa ra dẫn hai người đi vào.
Trong quán bar, ngoại trừ đám người Lý Kiệt, Thiên Dưỡng Sinh đang uống rượu ca hát thì không có một vị khách nào.
Đi vào một ghế lô, chỉ thấy Thẩm Đống đã khui ra một vài chai rượu vang đỏ, ngồi trên sô pha chờ bọn họ.
Nhìn thấy hai người, Thẩm Đống đứng dậy cười nói: “Lý tiên sinh, đã lâu không gặp, nghe nói ngươi lại sắp được thăng chức.”
Lý Hiền ngạc nhiên nói: “Tiểu tử ngươi cũng biết nhiều thật đấy.”
Thẩm Đống nói: “Bên trong nội bộ sở cảnh sát tiết lộ râ, chuyện lớn như thế, nếu ta mà không biết thì mới là không bình thường ấy.”
Lý Hiền vui vẻ nói: “Nếu ngươi lợi hại như vậy, vậy ngươi thử đoán xem vị cảnh sát bên cạnh ta là ai?”
Thẩm Đống nhìn Lý Văn Bân: “Lý tiên sinh có thể đến quán bar Huy Hoàng này của ta, thật đúng là một vinh hạnh lớn lao.”
Lý Văn Bân đáp: “Khách khí.”
Thẩm Đống mời hai người ngồi xuống, nói với A Hoa: “Ngươi đi hát hò với mấy huynh đệ khác đi. Không có việc gì gấp thì đừng quấy rồi chúng ta. Còn nữa, cấm A Sinh hát đó. Mẹ nó, người khác hát thì đòi tiền, tên đó hát thì như đòi mạng.”
Nghe thấy lời Thẩm Đống nói, không chỉ Lý Hiền mà ngay cả người thường hay nghiêm túc như Lý Văn Bân cũng không nhịn được mà bật cười.
Sau khi A Hoa rời đi, Thẩm Đống rót cho mỗi người một ly rượu vang đỏ, nói: “Người bán rượu nói đây là La Romanee-Conti, cũng không biết là thật hay giả, mời hai vị nếm một chút để thẩm định xem.”
Lý Hiền nhướng mày nói: “La Romanee-Conti có giá cả đắt đỏ, ngươi đây là đang hối lộ chúng ta sao?”
Thẩm Đống cười nói: “Lý tiên sinh, đều là bạn bè cũ với nhau, ngươi đã từng thấy có khi nào ta hối lộ ngươi chưa? Hơn nữa, dù có muốn hối lộ thì ta cũng nên đi hối lộ mấy quan chức cấp cao đứng đầu ở tổng cục đó chứ, cần gì phải hối lộ một vị thanh tra như ngươi.”
Lý Hiền cười ha hả, nói: “Vậy thì ta thay ngươi nếm thử trước đây.”
Thẩm Đống làm ra động tác mời, Lý Hiền cầm ly rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, gật gật đầu và nói: “Chắc đúng là hàng thật.”
Thẩm Đống mỉm cười: “Nếu là thật thì tốt. Hai vị cảnh sát, ta mời các ngươi một ly, coi như là cảm ơn các ngươi đã cống hiến sức mình vì sự bình yên và phát triển của đảo Hồng Kông này.”
Lý Văn Bân nhìn hắn một lúc rồi nói: “Nghe được câu này từ miệng một cao thủ đệ nhất trong giới giang hồ trên đảo Hồng Kông như ngươi, khiến cho ta cảm thấy có chút buồn cười.”
Thẩm Đống đặt ly rượu xuống, nghiêm túc nói: “Lý tiên sinh, ngài xuất thân thì một gia đình có truyền thống làm cảnh sát, còn ta xuất thân từ cô nhi viện. Hoàn cảnh trưởng thành của hai chúng ta khác nhau như trời với đất, cũng khiến cho nhân sinh quan và giá trị quan của ta và ngươi không giống nhau. Nói như thế, nếu bảy tám năm trước mà ta không gia nhập vào Hồng Hưng thì có lẽ bây giờ cỏ mọc trên mộ ta đã cao ba thước rồi.”
“Ha ha, nếu năm đó có thể được lựa chọn, mẹ nó ai lại muốn phải trải qua những ngày tháng liếm máu trên lưỡi dao cơ chứ? Đây không phải là do không còn cách nào khác sao?”
Lý Văn Bân nói: “Ngươi có thể làm cảnh sát, ta sẽ đặc biệt phê chuẩn cho ngươi.”
Thẩm Đống mỉm cười, nói: “Mười năm trước, khi ta sắp chết ngươi không nói với ta câu này. Hiện tại ta sắp trở thành tỷ phú rồi thì ngươi mới nói, đã muộn rồi. Huống hồ gì ta cũng không thích bán mạng cho Ương Tương lão.”
Lý Văn Bân nhíu mày nói: “Cảnh sát chúng ta tồn tại với mục đích là giữ gìn trật tự trị an trên đảo Hồng Kông, chứ không phải bán mạng cho Ương Tương.”
Thẩm Đống nhún vai nói: “Tùy ngươi nói thế nào cũng được.”
Nhìn thấy hai người bất đồng ý kiến, rất có xu thế sắp đánh nhau thì Lý Hiền vội vàng can ngăn: “Thôi đừng nói mấy chuyện vô nghĩa này nữa. Rượu vang đỏ chất lượng cao như vậy, không thể lãng phí được. Đến nào, làm một ly.”
Thẩm Đống cười nói: “Đúng thế, hai vị Lý tiên sinh, cụng ly.”
Lý Văn Bân hung hăng trừng mắt nhìn Lý Hiền một cái, nhưng vẫn cầm ly rượu lên, chạm ly với Thẩm Đống.
“Mẹ nói, quả nhiên là La Romanee-Conti có khác, uống ngon thật.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận