Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 216: Cái chết của Hàn Sâm (2)

Chương 216: Cái chết của hàn sâm (2)
Hàn Sâm đứng dậy, ngồi trước mặt Thẩm Đống, nói: “Nghê Khôn đã từng nói rằng nếu đã lăn lộn trong giới này thì nhất định sẽ có ngày phải trả giá. Từ ngày mà ta giết Nghê Vĩnh Hiếu, ta đã biết sau này bản thân cũng có ngày như vậy. Chỉ là ta muốn biết ta đã thua như thế nào?”
Thẩm Đống rót một ly trà cho hắn ta, nói: “Tưởng tiên sinh đang dẫn đám người Trần Hạo Nam, Đại Phi đi cướp đoạt địa bàn của ngươi. Sâm ca, ngươi đã quá coi thường Tưởng tiên sinh rồi.”
Hàn Sâm cười: “Hay cho một Tưởng Thiên Sinh, hay cho một Thẩm Đống, ta thua không oan.”
Thẩm Đống cầm lấy giấy thỏa thuận mà A Hoa đưa tới, giơ lên trước mặt Hàn Sâm rồi nói: “Làm phiền.”
Hàn Sâm cầm lấy đọc rồi nhếch mép cười: “Không ngờ các ngươi lại điều tra kỹ về sản nghiệp của ta như vậy. Mary đâu?”
Thẩm Đống nói: “Ở cách vách.”
Hàn Sâm trầm mặc một lúc rồi nói: “Mary là người phụ nữ duy nhất mà ta yêu trên đời này. A Đống, ta có một mảnh đất xây dựng rộng 100 mẫu ở vịnh Tướng Quân Áo, cộng thêm 100 triệu tiền mặt nữa để mua mạng của Mary. Ý của ngươi thế nào?”
Chính phủ của đảo Hồng Kông đang có kế hoạch phát triển khu Tướng Quân Áo, dựa theo giá bất động sản hiện tại thì 100 mẫu đất của Hàn Sâm có giá trị ít nhất là 800 triệu đô la Hồng Kông.
Nếu Thẩm Đống có thể tự xây dựng một tiểu khu cho mình, vậy thì càng thêm đáng sợ.
Thẩm Đống mỉm cười nói: “Sâm ca, không ngờ rằng ngươi lại là người si tình như vậy.”
Ánh mắt của Hàn Sâm sáng quắc, nhìn Thẩm Đống và hỏi: “Rốt cuộc ngươi có đồng ý hay không?”
Thẩm Đống nhấp một ngụm trà, đáp: “Mary tỷ dám phái người đi giết Nghê Khôn thì chắc chắn cũng là một vị nữ trung hào kiệt. Nếu như cô ta không chết thì có lẽ sau này sẽ làm gì đó bất lợi với ta. Cho nên, rất xin lỗi, nhưng ta không thể đáp ứng với yêu cầu này của ngươi được.”
Hàn Sâm nhíu mày hỏi: “Nếu là người khác, thì dù cho có không buông tha cho Mary, trước tiên cũng sẽ muốn có đất và tiền. Vì sao ngươi không như thế?”
Thẩm Đống bình tĩnh nói: “Vì điều này không cần thiết. Ngươi có một đứa con riêng, năm nay đã ba tuổi, ta có thể tha cho nó, nhưng Mary thì không được.”
Vẻ mặt Hàn Sâm thay đổi: “Là A Chấn?”
Chỉ có một người duy nhất biết hắn ta có con riêng, đó là Ngô Chấn.
Ngô Chấn đã đi theo Hàn Sâm 12 năm, là thuộc hạ mà hắn ta tin tưởng nhất.
Hàn Sâm chưa bao giờ nghĩ rằng Ngô Chấn sẽ phản bội mình.
Thẩm Đống vươn ra một ngón tay, nói: “A Chấn rất trung thành với ngươi. Chúng ta phải trả cho hắn 10 triệu thì hắn mới chịu làm gián điệp nằm vùng cho đấy. Đương nhiên là bọn ta cũng có dùng đến một số thủ đoạn khác hỗ trợ.”
Hàn Sâm bật cười ha ha: “Ta thua, thua một cách tâm phục khẩu phục.”
Nói xong, hắn ta cầm lấy bút, ký tên mình vào tờ giấy thỏa thuận chuyển nhượng.
Thẩm Đống nói: “A Hoa, ngươi phụ trách chuyện giấy tờ bất động sản và 100 triệu tiền mặt. Sau khi xử lý xong thì mua cho Sâm ca và Mary tỷ ít đồ ăn và rượu ngon, để cho hai người vui vẻ gặp nhau, cũng coi như là cảm ơn Sâm ca đã chịu hợp tác.”
A Hoa gật đầu đáp: “Đã rõ.”
Hàn Sâm nâng ly trà lên, cảm kích nói: “Cảm ơn.”
Thu phục Hàn Sâm xong, Thẩm Đống dẫn theo thuộc hạ thẳng tiến đến sòng bạc Huệ Lợi.
Lúc này, Ma La Bỉnh đã biết chuyện xảy ra trên cầu Hào Giang, nhưng hắn ta cũng không rõ Hàn Sâm có chạy thoát được hay không, sắc mặt rất khó coi.
“Bỉnh ca, Thẩm Đống đã đến.” A Bân từ bên ngoài đi vào, nhỏ giọng nói.
Ma La Bỉnh hỏi: “Có bao nhiêu người?”
Trên mặt A Bân lộ ra biểu cảm kỳ lạ, đáp: “Chỉ có năm người.”
Lông mày Ma La Bỉnh nhướng lên, nói: “Tên Thẩm Đống này thật đúng là có lá gan lớn. Để cho bọn họ vào đi.”
Rất nhanh, Thẩm Đống dẫn theo A Kiệt, Thiên Dưỡng Sinh, Phong Vu Tu và Tiểu Trang xuất hiện trước mặt Ma La Bỉnh.
“Ngươi chính là Thẩm Đống?”
Vẻ mặt của Ma La Bỉnh rất kinh ngạc.
Hắn ta không ngờ được rằng Thẩm Đống - người khiến cho ông trùm ma túy Hàn Sâm phải kiêng dè đến mức thế kia, lại là một chàng trai trông trẻ tuổi tuấn tú.
Thẩm Đống không hề khách khí mà ngồi xuống đối diện với Ma La Bỉnh, đáp: “Đúng vậy, ta chính là Thẩm Đống. Ma tiên sinh, nếu ta đã tới thì có thể cho ta gặp A Hoành một chút được không?”
Ma La Bỉnh phất tay ra hiệu cho thuộc hạ, nói: “Đương nhiên là được.”
Hai tên côn đồ xách Lý Hoành bị đánh đến bầm dập mặt mũi tới.
Nhìn thấy Thẩm Đống thì Lý Hoành rất vui mừng: “Đống ca, mau cứu ta.”
Thẩm Đống nhìn hắn ta một cái rồi quay đầu mỉm cười, nói với Ma La Bỉnh: “Cảm ơn Ma tiên sinh đã nhẹ tay.”
Đối mặt với nụ cười lịch sự nho nhã của Thẩm Đống, đột nhiên Ma La Bỉnh cảm thấy có chút khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận