Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 298: Tiệc sinh nhật (2)

Chương 298: Tiệc sinh nhật (2)
Thẩm Đống đang muốn lấy quà ra thì một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, tay cầm một bó hoa hồng lớn đột nhiên đi vào.
"Vịnh Ân, ta đến rồi."
Âu Vịnh Ân nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Đúng là thứ âm hồn bất tán."
Thẩm Đống tò mò hỏi: "Đây là ai vậy?"
Âu Vịnh Ân giới thiệu: "Tào Nguyên Nguyên, một cậu ấm đời thứ hai, cha là chủ tịch quỹ từ thiện Viên thị Viên Chính Vân, hắn theo họ mẹ."
Thẩm Đống cảm thấy cái tên này nghe hơi quen tai, suy nghĩ một lát, lúc này mới nhớ đến Tào Nguyên Nguyên và Viên Chính Vân không phải là nhân vật trong phim "Bão táp chống tham nhũng" sao?
Lúc Thẩm Đống trầm tư, Âu Vịnh Ân một tay kéo cánh tay của hắn, mỉm cười chào hỏi vói Tào Nguyên Nguyên: "Tào tiên sinh, hoan nghênh ngài tới tham gia tiệc sinh nhật của ta."
Tào Nguyên Nguyên nhìn tay Âu Vịnh Ân, sắc mặt không khỏi biến đổi, gượng cười nói: "Vịnh Ân, vị này là?"
Âu Vịnh Ân nói: "Tào tiên sinh, giới thiệu cho ngài một chút. Đây là bạn trai ta Thẩm Đống. Ông xã, đây là Tào Nguyên Nguyên tiên sinh."
Trong lòng Thẩm Đống cảm thấy bất lực.
Xem ra hắn không thể không làm tấm bia đỡ đạn này.
"Tào tiên sinh, xin chào, ta vẫn thường nghe Vịnh Ân nhắc tới ngươi." Thẩm Đống vươn tay về phía Tào Nguyên Nguyên.
Tào Nguyên Nguyên bắt tay hắn, nói: "Không biết Thẩm tiên sinh làm việc ở đâu? Hình như ta chưa bao giờ nghe Vịnh Ân nói tới."
Thẩm Đống cười nói: "Ta chỉ là một người bình thường mà thôi."
Từ trong ánh mắt Tào Nguyên Nguyên, Thẩm Đống thấy được ngọn lửa âm ngoan và sự giận dữ, có điều hắn không thèm để điểu đó trong lòng.
Một người ngay cả cảm xúc của mình cũng không thể khống chế, không xứng làm đối thủ của Thẩm Đống.
Tào Nguyên Nguyên thẳng thắn nói: "Thẩm tiên sinh, ta rất thích Vịnh Ân. Trước khi hai người kết hôn, ta sẽ không bỏ cuộc."
Thẩm Đống gật đầu, nói: "Vịnh Ân ưu tú xinh đẹp như vậy, người theo đuổi nối đuôi không dứt. Thêm một người như ngài cũng không nhiều, thiếu ngài một người cũng không ít, chúng ta cạnh tranh công bằng."
Tào Nguyên Nguyên nói: "Đó là tốt nhất. Vịnh Ân, đây là quà sinh nhật ta tỉ mỉ chuẩn bị cho ngươi, hy vọng ngươi thích."
Nói xong, Tào Nguyên Nguyên đưa hoa hồng cho Âu Vịnh Ân, quà tặng nằm trong bó hoa hồng.
Âu Vịnh Ân nhéo Thẩm Đống một cái, Thẩm Đống hiểu ý, nhận lấy hoa hồng, nói: "Thật ngại quá. Tào tiên sinh, bây giờ Vịnh Ân là bạn gái của ta, không thể nhận hoa hồng của ngài được. Như vậy đi, chúng ta đặt nó ở đây để nó tôm điểm thêm cho nơi này, ngài thấy như vậy có được không?"
Nếu như là ở trường hợp khác, Tào Nguyên Nguyên đã sớm hành hung người đàn ông đáng ghét này một trận.
Nhưng ở đây thì không được, không chỉ có Âu Vịnh Ân đang nhìn, mà vị đại luật sư Giản Áo Vĩ nổi danh nhất Hồng Kông cũng đang nhìn, hắn ta phải thể hiện ra phong độ của mình.
"Đương nhiên có thể." Tào Nguyên Nguyên lạnh nhạt nói.
Thẩm Đống đặt hoa hồng trên bàn, rồi mở ra hộp trang sức, bên trong là một vòng cổ kim cương giá trị xa xỉ, trên hộp còn có nhãn giá tiền tám mươi bốn vạn đô la Hồng Kông.
"Wow, đẹp quá."
"Tám mươi bốn vạn. Tào Nguyên Nguyên tán gái thật sự là bất kể phí tổn mà."
"Có tiền chính là tùy hứng, mấy chục vạn cứ tùy tiện đưa ra như vậy."

Mặc dù nghề luật sư này thuộc về những nghề có thu nhập cao, nhưng dùng vòng cổ tám mươi vạn để tán gái, vẫn khiến cho bọn họ cảm thấy khiếp sợ.
Tào Nguyên Nguyên nghe tiếng thán phục của mọi người, trong lòng rất là đắc ý.
Âu Vịnh Ân nhíu mày: "Tào tiên sinh, món quà này quá quý giá, ta không thể nhận."
Tào Nguyên Nguyên nói: "Vịnh Ân, đây là món quà ta tự mình đi Paris chọn cho ngươi, nó thể hiện cho một phần tấm lòng của ta. Mặc kệ ngươi có chọn ta hay không, ta vẫn hy vọng ngươi có thể nhận lấy."
Cảm nhận được thịt mềm bên hông mình lại bị tàn phá, Thẩm Đống thở dài trong lòng, nói: "Tào tiên sinh, ngài làm như vậy là cố ý đưa ra vấn đề khó khăn cho Vịnh Ân. Không ai nhận quà của một người bạn trị giá tám mươi bốn vạn, trừ khi ngươi đó tham tiền."
Âu Vịnh Ân vô cùng hài lòng với biểu hiện của Thẩm Đống, phụ họa: "Đúng vậy. Tào tiên sinh, ta tuyệt đối không thể nhận món quà này được."
Tào Nguyên Nguyên nói: "Được rồi, là ta lỗ mãng. Thẩm tiên sinh, không biết ngài tặng quà gì cho Vịnh Ân?"
Thẩm Đống nhún nhún vai, nói: "Một trái tim chân thành có được không?"
"Phụt!"
Tào Nguyên Nguyên bật cười, nói: "Biết người biết mặt chẳng biết lòng. Không ai biết ngài có thật lòng với Vịnh Ân hay không, cho nên mới cần một vài thứ để thể hiện. Thẩm tiên sinh, ngài có vẻ hơi bịp bợm rồi."
Thẩm Đống lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ, nói: "Tào tiên sinh, ngài nói đúng, cho nên ta cũng chuẩn bị một món quà. Trùng hợp là ta tặng giống ngài, cũng là một sợi dây chuyền."
Mở hộp ra, một sợi dây chuyền kim cương tinh xảo nằm lẳng lẽ bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận