Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 321: Hù doạ Trình Đông Lai (2)

Chương 321: Hù doạ Trình Đông Lai (2)
Thẩm Đống dẫn Lý Kiệt và Thiên Dưỡng Sinh đi vào, bị vệ sĩ dẫn đầu ngăn lại.
"Xin lỗi, nơi này chỉ cho phép Thẩm tiên sinh vào một mình."
Thẩm Đống cười lạnh: "Cũng cẩn thận đấy. A Kiệt, A Sinh, hai người chờ ta bên ngoài."
Lý Kiệt nói: "Đống ca, cẩn thận có gian trá."
Thẩm Đống vỗ vỗ vai hắn ta, nói: "Yên tâm đi. Thế giới này chưa có ai có thể giữ ta lại."
Vệ sĩ lục soát một chút, xác nhận Thẩm Đống ngoại trừ điện thoại ra thì không còn gì khác, lúc này mới dẫn hắn vào quán cà phê.
Trong quán cà phê có hai bàn có người ngồi, trong đó một bàn có hai người, đều là vệ sĩ, bên hông còn mang theo súng.
Một bàn khác có người đàn ông chừng bốn mươi tuổi ngồi một mình, dáng dấp rất đẹp trai, chính là Trình Đông Lai.
Thẩm Đống ngồi xuống đối diện Trình Đông Lai, nói: "Ta còn đang thắc mắc kẻ nào có gan hãm hại ta? Hóa ra là đại công tử của tập đoàn Trình thị."
Trình Đông Lai sửng sốt, nói: "Ngươi đã nhận ra ta còn dám nói lời như vậy, so với tưởng tượng của ta ngươi còn kiêu ngạo hơn."
Thẩm Đống mỉm cười nói: "Những kẻ côn đồ trong giang hồ như chúng ta, có hôm nay, không có ngày mai, chỉ có có muốn hay không, không có dám hay không mà thôi. Trình tiên sinh, nói đi, ta đắc tội với ngươi chỗ nào?"
Trình Đông Lai nói: "Một ngàn biển số xe taxi."
Thẩm Đống chợt vỡ lẽ, nói: "Thì ra ngươi cũng muốn mở một công ty taxi."
Trình Đông Lai gật đầu, nói: "Chưa tới nửa năm, lợi nhuận biển số xe taxi đem lại đã tăng gấp đôi, tương lai chắc chắn vẫn có thể tăng nữa. Ta cực kỳ xem trọng tương lai của ngành xe taxi, cho nên mới lên kế hoạch lấy một ngàn biển số xe của sở giao thông. Không nghĩ tới lại bị ngươi chặn ngang."
Thẩm Đống nói: "Ma túy ở hộp đêm Bích Hải là ngươi tìm người làm?"
Trình Đông Lai dứt khoát nói: "Đúng."
Thẩm Đống cười nói: "Cảm ơn ngài đã thẳng thắn. Ta sẽ tìm ra người này, đưa cả nhà hắn đi gặp Thượng đế."
Trình Đông Lai biến sắc, lạnh lùng nói: "Ngươi đang hù dọa ta?"
Thẩm Đống bưng cà phê lên, nhấp một ngụm, nói: "Chờ ngươi nhìn thấy thi thể của hắn, ngươi sẽ biết có phải ta hù dọa ngươi hay không. Trình tiên sinh, có phải ta bán lại một ngàn tấm biển số xe cho ngươi, thì ngươi ngươi mới buông tha cho ta?"
Trình Đông Lai nói: "Sai, là toàn bộ công ty taxi Đằng Phi. Loại hình quản lý vận hành này của ngươi, ta vô cùng thích. Chỉ cần ngươi chịu bán, ta sẽ cho ngươi một cái giá hợp lý. Nếu ngươi không chịu bán, tối nào cảnh sát cũng sẽ đến chỗ ngươi kiểm tra.
Thẩm Đống nở nụ cười, nói: "Trình tiên sinh, ta thường xuyên thấy phỏng vấn của ngươi trên TV, vốn tưởng rằng ngươi là một người làm ăn khôn khéo cơ trí, không ngờ rằng ngươi lại ngu xuẩn thế này. Ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không?"
Trình Đông Lai nói: "Có ý gì?"
Thẩm Đống thu lại nụ cười, trong mắt bắn ra một luồng sát khí nồng đậm: "Ta là Thẩm Đống - Hồng Hưng, được người giang hồ gọi là đệ nhất cao thủ. Cái danh hiệu này không phải bị thổi phồng mà có, là ta giết người giết ra. Nói chung, trước đến nay đều là ta cướp việc làm ăn của người khác, chưa từng có kẻ nào dám cướp việc làm ăn của ta, điều này làm cho ta không thể không bội phục sự can đảm của ngươi. Trong tối mai, ta hy vọng hộp đêm Bích Hải có thể mở cửa lại bình thường. Nếu không, ta sẽ cho ngươi tận mắt nhìn thấy vợ con ngươi bị chôn sống như thế nào."
"Rầm!"
Trình Đông Lai vỗ bàn, lạnh lùng nói: "Ông đây cũng không phải bị dọa mà lớn."
Hai vệ sĩ bên cạnh đứng lên, lập tức móc súng trên lưng ra, họng súng chĩa thẳng vào Thẩm Đống.
Vẻ mặt Thẩm Đống không chút thay đổi, hắn nhìn Trình Đông Lai nói: "Chúng ta là đá, các ngươi chỉ là đồ sứ, đồ sứ và đá đụng nhau, ngươi cảm thấy mình có thể thắng được ư?"
Trình Đông Lai khinh thường nói: "Có tin ta khiến ngươi không thể ra khỏi quán cà phê này hay không?"
Thẩm Đống nói: "Chỉ bằng hai người bọn họ à?"
Vừa dứt lời, trong tay Thẩm Đống đột nhiên xuất hiện hai viên bi thép nhỏ.
Bấm ngón tay bắn ra, hai viên bi thép chuẩn xác đánh vào cổ tay hai vệ sĩ.
"Á."
"Á."
Theo hai tiếng rên rỉ vang lên, súng trong tay hai vệ sĩ rơi xuống đất.
Ba tháng trước, Thẩm Đống dùng mười lăm vạn giá trị việc thiện để đổi công phu ám khí cao cấp.
Chỉ cần trong phạm vi hai mươi mét, Thẩm Đống hoàn toàn có thể chỉ chỗ nào đánh chỗ đó, lại cộng thêm với sức lượng siêu cường của hắn, quả thực so với đạn còn lợi hại hơn.
Vừa rồi Thẩm Đống đã hạ thủ lưu tình, nếu không, hai viên bi thép nhỏ này đủ để lấy mạng bọn họ.
Trình Đông Lai hoảng sợ, vô thức đứng dậy lui về phía sau hai bước.
Thẩm Đống thản nhiên nói: "Yên tâm, trước mặt mọi người, ta sẽ không giết ngươi. Nhưng Trình tiên sinh hãy nghe cho kỹ, ngươi khiến ta rất tức giận thế nên hậu quả cũng rất nghiêm trọng."
Nói xong, Thẩm Đống lại khom tay bắn ra, hai viên bi thép nhỏ khảm thật sâu vào trong nòng súng của hai khẩu súng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận