Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 427: Mượn binh khắp nơi (1)

Chương 427: Mượn binh khắp nơi (1)
Nhìn quanh một vòng, Tưởng Thiên Sinh nhíu mày hỏi: “Hàn Tân, Thập Tam Muội và Khủng Long vì sao còn chưa đến?”
Trần Hạo Nam căng da đầu đáp: “Tân ca gọi điện thoại cho ta, nói là hôm qua hắn với Khủng Long uống rượu say quá, giờ thấy cơ thể thấy không khỏe nên không tới.”
Đại Phi sờ sờ cái mũi, nói: “Thập Tam Muội cũng nói cơ thể không thoải mái.”
“Rầm.”
Tưởng Thiên Sinh tức đến mức đập bàn, lạnh lùng nói: “Ba người bọn họ rốt cuộc có còn coi mình là người của Hồng Hưng nữa không?”
Thẩm Đống và A Hoa rời đi, Thái Tử bị thương, ba người Hàn Tân thì đều không tham gia cuộc họp. Tổng cộng có mười ba đường chủ, bây giờ đã thiếu một nửa, Tưởng Thiên Sinh tức sắp nổ phổi.
Trần Diệu nói: “Tưởng tiên sinh, nói vào việc chính đi.”
Tưởng Thiên Sinh cố nén cơn giận trong lòng xuống, nói: “Đêm qua, Thẩm Đống phái người đến đập phá năm chỗ mà ta quản lý ở Central, khiến ta thiệt hại gần trăm triệu. Ta phái người đi trả thù thì kết quả là trúng kế của hắn, khiến các huynh đệ bị thương vong rất nhiều. Ta đã thương lượng với long đầu của Đông Tinh và Trung Nghĩa Tín rồi, 11 giờ tối hôm nay sẽ đi đánh địa bàn của Thẩm Đống. Ta yêu cầu mỗi người các ngươi triệu tập hai ngàn tiểu đệ đến.”
Đường chủ Đại Vũ nói: “Tưởng tiên sinh, nếu chúng ta đi đánh Thẩm Đống thì chắc chắn hắn sẽ không trả lại số tiền mà chúng ta đã đầu tư cho hắn. Vậy phải làm sao bây giờ?”
Cơ ca phụ họa, nói: “Đúng đấy. Tưởng tiên sinh, tên Thẩm Đống này bây giờ mẹ nó thật là tệ hại. Hiện tại toàn bộ tài sản của ta đang nằm trong tay hắn, thật sự là không có tiền.”
Tưởng Thiên Sinh lạnh nhạt nói: “Chúng ta còn có thỏa thuận trong tay, hai tháng sau, Thẩm Đống bắt buộc phải trả lại tiền. Nếu không thì chúng ta có thể đi kiện hắn. Nếu lần này chúng ta có thể giết hắn trong cuộc xung đột luôn thì càng tốt. Bất động sản và của cải của hắn đủ để trả hết gấp mười lần số nợ của chúng ta.”
Cơ ca: “Tưởng tiên sinh, ba người A Tân, Thập Tam Muội và Khủng Long có đi không?”
Thực ra mà nói, thủ lĩnh của các đường khẩu của Hồng Hưng đều không muốn đi đánh Thẩm Đống.
Trước kia khi bọn họ còn là một đám, cũng không nhận ra được Thẩm Đống mạnh đến mức nào.
Nhưng bây giờ muốn đánh hắn, mọi người khi nghĩ đến những chiến tích của hắn trước đây thì cả đám đều không khỏi cảm thấy e dè.
Hai ngàn vs một vạn mà còn có thể bình thản rút lui, có thể biết được sức chiến đấu của bọn họ mạnh như thế nào.
Tưởng Thiên Sinh nói: “Ta sẽ gọi điện thoại cho ba người kia.”
Đại Vũ: “Tưởng tiên sinh, tốt nhất là có thể mau chóng xác nhận. Bây giờ Thái Tử đã bị thương, nếu như ba người A Tân mà không đến nữa thì với thực lực của chúng ta hiện tại, chỉ sợ rất khó đánh thắng được Thẩm Đống.”
Những đại ca khác cũng nhìn về phía Tưởng Thiên Sinh.
Trong lòng Tưởng Thiên Sinh cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Còn chưa đánh mà ai cũng e ngại cả rồi.
Nếu như đánh thật thì chỉ sợ bọn họ cũng chỉ đánh cho có lệ mà thôi.
Một khi lâm vào nghịch cảnh, chắc chắn cả đám sẽ chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.
“A Diệu, gọi điện thoại cho A Tân đi.”
“Được.”
Trần Diệu đáp lại, lấy điện thoại ra gọi cho Hàn Tân.
Rất nhanh, điện thoại đã được kết nối.
“A Tân, ta là Trần Diệu, thân thể ngươi thế nào rồi?”
“Tiêu chảy cả ngày đây này. Mẹ nó, chắc chắn hôm qua ta uống phải rượu giả rồi.”
“Không có gì nguy hiểm là được rồi. A Tân, tối hôm nay ba xã đoàn lớn chúng ta sẽ liên thủ lại đánh Thẩm Đống, Tưởng tiên sinh yêu cầu mỗi thủ lĩnh dẫn theo hai ngàn người tham gia. Nếu ngươi không thể đi được thì có thể kêu thuộc hạ đến đây.”
”Diệu ca, phiền ngươi nói lại với Tưởng tiên sinh một tiếng, chuyện này ta không tham gia đâu.”
Sắc mặt Trần Diệu thay đổi, nói: “Ý của ngươi là gì?”
Hàn Tân đáp: “Ta không muốn để các tiểu đệ đâm đầu vào chỗ chết.”
Trần Diệu nhíu mày: “Ngươi sợ Thẩm Đống sao?”
Hàn Tân thở dài, nói: “Diệu ca, quan hệ giữa ta và Thẩm Đống rất tốt. Hắn mạnh đến mức nào, không ai rõ ràng hơn so với ta. Dù cho Hồng Hưng chúng ta có thắng được đi chăng nữa thì cũng chỉ là thắng thê thảm mà thôi, có thể từ xã đoàn hạng nhất rớt xuống xã đoàn hạng nhì cũng không chừng. Ta cho rằng, thân là bạch chỉ phiến, ngươi hẳn là nên khuyên ngăn Tưởng tiên sinh một chút, đừng quá cố chấp như vậy.”
Tính năng riêng tư của điện thoại không được tốt, trong phòng họp lại vô cùng yên tĩnh, cho nên những gì Hàn Tân nói đều bị mọi người nghe được hết.
Tưởng Thiên Sinh giận tím mặt, trực tiếp giật lấy điện thoại trong tay Hàn Tân, nói: “A Tân, bây giờ ta lấy tư cách là long đầu của Hồng Hưng, ra lệnh cho ngươi vào tối nay phải dẫn theo hai ngàn tiểu đệ qua để cùng nhau chiến đấu với tên phản bội Thẩm Đống. Ngươi có nghe rõ không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận