Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 881: Mua bán súng ống đạn dược (2)

Trong đó, Clark là người nói nhiều nhất.
Người khác chỉ biết hai kho vũ khí, tên này thì biết bốn kho.
Điều khiến cho Thẩm Đống cảm thấy khiếp sợ đó chính là thế nhưng lính đánh thuê Hùng Sư còn có hai chiến hạm và mấy chục chiếc xe tăng.
Với hỏa lực khủng khiếp như thế, cũng đủ để phát động một cuộc chiến tranh quy mô nhỏ rồi.
Thẩm Đống nhíu mày nói: “A Huy, có vẻ như chúng ta đã xem thường lính đánh thuê Hùng Sư rồi.”
Trần Huy nói: “Theo thông tin đáng tin cậy, thủ lĩnh Recker của lính đánh thuê Hùng Sư từng là thành viên của bộ đội đặc chủng Ưng Tương quốc.
Thẩm Đống biết thông tin đáng tin cậy này chắc chắn là đến từ đại lục, nói: “Ngươi có nghĩ ra biện pháp nào không?”
Trần Huy gật đầu nói: “Nếu đồng thời thu phục được nhân vật số 1 Recker, nhân vật số 2 Locks và bốn kho vũ khí thì chuyện còn lại sẽ dễ dàng xử lý.”
Thẩm Đống hỏi: “Bên Ivanov có tin tức gì chưa?”
Trần Huy: “Có. Hắn đồng ý bán cho chúng ta 5 chiếc xe tăng, 50 bộ hỏa tiễn, 1 vạn quả đạn pháo và 2.5 vạn bộ quần áo chống đạn, cùng với 4 vạn khẩu súng tiểu liên.”
Thẩm Đống bĩu môi nói: “Mới chỉ có 5 chiếc xe tăng, còn không nhiều bằng lính đánh thuê Hùng Sư.”
Trần Huy cười nói: “Đống ca, có thể lấy được nhiều súng ống đạn dược như thế, Ivanov đã vô cùng lợi hại rồi.”
Thẩm Đống trong lòng vừa động, hỏi: “Nếu chúng ta đi mua súng ống đạn dược ở đại lục thì ngươi nghĩ đại lục có bán cho chúng ta không?”
Trần Huy trầm ngâm đáp: “Có thể đại lục sẽ lo lắng chúng ta bị cộng đồng quốc tế dán nhãn là người của bọn họ nên không dám bán vũ khí cho chúng ta đâu.”
Hiện giờ, chiến lược của đại lục là không hiện sơn không lộ thủy (1), cố gắng phát triển kinh tế trong âm thầm nhất có thể.
(1)不显山, 不露水: Làm việc khiêm tốn, không khoe khoang
Sự thật chứng minh, chiến lược này của đại lục cuối cùng cũng đã thành công.
Chờ khi Đăng Tháp quốc nhận ra được thì bọn họ đã không thể xử lý Hạ quốc được nữa.
Nếu trong thời kỳ này, đại lục chi viện cho lính đánh thuê của Thẩm Đống thì một khi xảy ra vấn đề, rất có thể sẽ bị liên lụy. Chuyện này không phải chuyện tốt cho nội địa.
Nghĩ đến đây, Thẩm Đống từ bỏ ý định mua sắm vũ khí ở đại lục, hỏi: “Muốn chúng ta trả bao nhiêu tiền? Làm sao vận chuyển vũ khí đến đây được?”
Trần Huy nói: “Tổng cộng là 100 triệu đô la Mỹ. Hải quân của Bắc Tô sẽ trực tiếp vận chuyển đến nơi cho chúng ta, giao hàng tận nhà.”
Thẩm Đống bĩu môi: “Đám siêu cường quốc đó thật đúng là trâu bò, muốn đi đến đâu thì đi đến đó.”
Trần Huy: “Đống ca, muốn đánh với lính đánh thuê Hùng Sư thì không cần dùng đến xe tăng. Ý của ta là hay tạm thời để ở trên một hòn đảo.”
Thẩm Đống: “Vũ khí đặt ở đâu, đánh với lính đánh thuê Hùng Sư như thế nào thì đều là chuyện mà đội trưởng lính đánh thuê như ngươi giải quyết, không cần thông báo cho ta. Ta chỉ cần kết quả.”
Trần Huy đứng dậy nói: “Cho ta thời gian một tháng, ta nhất định cho ngài một báo cáo khiến ngài hài lòng.”
Thẩm Đống gật đầu: “Được rồi, đi đi.”
Sau khi Trần Huy rời đi, Thẩm Đống cầm lấy điện thoại gọi cho A Hoa.
“A Hoa, chỗ ngươi như thế nào? Có nhìn thấy người của xưởng đóng tàu không?”
“Ta đang ở xưởng đóng tàu Nam Giang. Đống ca, ở đây đã có sẵn ba con tàu chở hàng, chỉ là trọng tải tương đối nhỏ, chỉ chở được khoảng 5000 tấn.”
“Trực tiếp mua đi. Qua một thời gian nữa, hàng hóa của Bắc Tô sẽ tới rồi. Ta không muốn bởi vì không có tàu hàng mà làm trì hoãn chuyện quan trọng của chúng ta.”
“Được, ta lập tức xử lý. Sau khi mua rồi thì khi nào ngươi đến?”
“A Huy đã chiêu mộ hơn 200 thủy thủ đã về hưu, ngươi bàn bạc với hắn đi.”
“Đã rõ.”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Đống bảo Lý Kiệt lái xe đến Hạ Hoa xã.
Xã trưởng Đỗ Vũ tân tự mình tiếp đón hắn.
Thẩm Đống đánh giá một chút về văn phòng của Đỗ Vũ Tân, ha hả cười nói: “Đỗ xã trưởng, chỉ nhìn kệ sách của ngài thôi cũng khiến cho ta cảm thấy tự biết xấu hổ.”
Đỗ Vũ Tân nói: “Nếu không thì hai ta đổi vị trí một chút đi. Ta đi làm chủ tịch của tập đoàn Đằng Phi, còn ngài làm xã trưởng của Hạ Hoa xã.”
Thẩm Đống không chút do dự đáp: “Vậy không được. Thư ký của ta xinh đẹp như vậy, còn thư ký của ngài toàn là nam, ta chịu không nổi đâu.”
Đỗ Vũ Tân mỉm cười nói: “Thẩm tiên sinh nói đùa. Ngươi đột nhiên đến tìm ta, chắc là có chuyện gì quan trọng đúng không?”
Sắc mặt Thẩm Đống nghiêm túc lại, nói: “Mấy hôm trước, lính đánh thuê Hùng Sư tấn công vào biệt thự của ta, ngài hẳn là đã biết chuyện này rồi nhỉ?”
Đỗ Vũ Tân gật đầu nói: “Chuyện này gây nên động tĩnh rất lớn, đương nhiên là ta biết rồi.”
p/s: cầu kim phiếu bạo chương
Bạn cần đăng nhập để bình luận