Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 397: Cướp không còn một mống (1)

Chương 397: Cướp không còn một mống (1)
Thẩm Đống cười nói: "Không mở được két sắt, ta không được lợi gì. Không được lợi gì, vậy các ngươi cũng không có tác dụng gì. Quản gia tiên sinh, bây giờ ta đưa các ngươi đến gặp thượng đế nhé."
"Không…"
Quản gia vội vàng nói: "Aix tiên sinh còn một tầng hầm ngầm, nơi đó cất giữ không ít tiền. Ngươi có thể lấy hết, nhưng ta xin ngươi đừng làm hại phu nhân."
Thẩm Đống lạnh lùng nói: "Dẫn đường."
Rất nhanh sau đó, hai người đã đi tới tầng hầm ngầm.
Quản gia chỉ vào một căn phòng dưới tầng hầm, nói: "Chỉ có Aix tiên sinh biết mật mã."
Mặt mày Thẩm Đống lập tức tối sầm, hắn chĩa súng vào đầu quản gia, nói: "Ngươi có ba cơ hội nhập mật mã. Nếu cả ba lần đều sai, thật đáng tiếc, các ngươi đều phải chết."
Ở nước ngoài, quản gia luôn là người mà các phú hào tín nhiệm nhất.
Họ có thể không biết mật mã, nhưng họ phải có suy đoán của riêng mình.
Bởi vì không ai hiểu rõ chủ nhà hơn họ.
Quản gia nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Ta thật sự không biết."
Thẩm Đống nói: "Vậy quay về phòng khách. Ta sẽ để ngươi tự tay giết phu nhân và con của Aix, sau đó sẽ giết ngươi."
Sắc mặt quản gia đại biến, lạnh lùng nói: "Ngươi quả thực là ma quỷ."
Thẩm Đống nhìn hắn ta một cái thật sâu, nói: "Ta biết lúc chúng ta giao thủ với đám vệ sĩ ngoài kia, chắc chắn ngươi đã gọi điện thoại thông báo cho Aix rồi. Ta cũng biết chắc chắn Aix đã điều động thủ hạ gần nhất đến biệt thự. Nói không chừng, bây giờ bọn họ cũng sắp đến nơi rồi. Từ lúc chúng ta lên lầu hai xem két sắt, đến bây giờ xem tầng hầm ngầm, ngươi vẫn luôn cố ý kéo dài thời gian, ta nói đúng không?
Trong con ngươi quản gia hiện lên một tia sợ hãi, vội vàng nói: "Không có."
Thẩm Đống giơ tay lên, nhìn đồng hồ đeo tay, nói: "Không sao, từ giờ trở đi, cứ mỗi một phút ngươi trì hoãn, ta sẽ chặt đứt cánh tay của một đứa trẻ. Trì hoãn hai phút, ta sẽ chặt đứt chân của một đứa trẻ. Trì hoãn ba phút, ta sẽ lấy mạng một đứa trẻ. Quản gia tiên sinh, chúng ta bắt đầu tính giờ."
Quản gia cắn răng, nói: "Ta thử xem."
Thẩm Đống nói: "Đã qua mười lăm giây rồi."
Quản gia không còn cách nào khác, đành phải ấn vào khóa mật mã.
Ánh mắt Thẩm Đống như điện, gắt gao nhìn chằm chằm vào từng mật mã mà quản gia ấn.
Liên tục nhập sai hai lần, đến lần thứ ba thì cửa tầng hầm đã mở ra.
Trong đầu Thẩm Đống âm thầm ghi nhớ lại mật mã của lần ấn thứ ba này, quơ quơ đồng hồ về phía quản gia đã đổ mồ hôi đầy đầu, nói: “ Ngươi cũng may mắn đấy, còn đúng năm giây nữa là đến một phút.”
Gương mặt quản gia tràn đầy bi thương, đứng trơ ra ở đó, không nói được câu nào.
Thẩm Đống đẩy ông ta xuống tầng hầm, mở đèn lên, không thể tin được, ở đây lại có hai ngọn núi nhỏ.
Một bên là do đô la Mỹ chất chồng lên nhau tạo thành, một bên là do súng và đạn tạo thành.
Thẩm Đống tùy tiện cầm lấy một xấp đô la Mỹ nhìn xem, trên đó không có con số liên tiếp nào.
Không cần phải nói nữa, số tiền này hẳn là tiền đen mà Aix chưa kịp rửa.
May mắn là không gian hệ thống của Thẩm Đống đã đạt tới mười tám mét vuông, nếu không thì thật là không có cách nào xử lý đống tiền này.
Hắn vung tay phải lên, toàn bộ tiền và vũ khí trong tầng hầm đã bị Thẩm Đống thu vào trong không gian.
Quản gia trợn mắt há hốc mồm, hô to: “Chúa tôi ơi, làm sao ngươi làm như vậy được? Chẳng lẽ ngươi thật sự mà ma quỷ sao?”
“Đoàng.”
Thẩm Đống nã một phát súng vào giữa trán của quản gia, sau đó mới bình tĩnh nói: “Ta đúng là ma quỷ đấy.”
Hệ thống làm việc tốt là bí mật lớn nhất của Thẩm Đống, cho nên hắn tuyệt đối không có phép có người thứ hai biết.
Tên quản gia trung thành này đã biết được, vậy nên ông ta chỉ có con đường chết.
Căn cứ vào mật mã mà quản gia vừa ấn, Thẩm Đống lại lần lượt mở ra những tầng hầm khác, cướp hết một căn phòng chứa đầy đồ cổ và các bức tranh nổi tiếng.
Đáng tiếc là hắn không có nghiên cứu gì về mấy thứ thuộc lĩnh vực nghệ thuật này, không biết chúng nó có giá trị như thế nào.
Sau khi thu xong, Thẩm Đống lại đi tới két sắt ở tầng hai.
Khác với tầng hầm ngầm, mật mã của két sắt là mật mã thứ hai mà quản gia ấn.
Thẩm Đống bị sai ba lần mới mở được.
Mở két sắt ra, không có nhiều đồ vật bên trong, nhưng những món đồ ấy lại có giá cao hơn nhiều so với đống tiền mặt dưới tầng hầm.
Không nói đến những cái khác, chỉ riêng giấy tờ bất động sản sở hữu một tòa nhà thương mại ở New York là đã có giá trị hơn 1 tỷ đô la Mỹ.
Mẹ nó, trùm xã hội đen ở Hải Đăng quốc thật đúng là giàu khủng khiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận