Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 873: Long trọng tiếp đãi (2)

Thẩm Đống cười: “Xem ra Sở Phong cũng rất có năng lực.”
Thu Dương nói: “Đúng thật là Sở xưởng trưởng có trình độ quản lý rất cao. Chỉ trong một tuần mà đã khiến cho xưởng dệt Đằng Phi đi vào trật tự. Ngay khi dây chuyền sản xuất mới đi vào hoạt động thì chúng ta có thể lập tức tiến hành công việc.”
Thẩm Đống: “Rất tốt. Còn viện bảo tàng đã bắt đầu khởi công xây dựng rồi sao?”
Thu Dương: “Đã sớm khởi công rồi. Trước khi có bản vẽ thiết kế, công ty kiến trucs đã phái ra mấy chục cái máy xúc đất làm việc 24/24. Sau khi có bản vẽ thì công ty kiến trúc đã cử một lượng lớn công nhân đến làm. Mỗi ngày ba ca thay phiên nhau, tranh thủ xây xong trong vòng nửa năm.”
”Còn nữa, Lão gia tử Mục Hưng Văn đã tập hợp hàng trăm chuyên gia từ Yến Đô và chia thành mười nhóm, đi khắp cả nước để thu thập đồ cổ. Nghe nói tổng số lượng đã vượt hơn ba vạn món, toàn bộ đều được vận chuyển đến Cố cung và đặc biệt được quân lính trông coi.”
Thẩm Đống cười nói: “Mục lão đã nói chuyện này với ta.”
Một tuần trước, Mục Hưng Văn đã báo lại chuyện này với hắn.
Lần này A Hoa trở về đảo Hồng Kông, mang theo một chồng danh sách dày đặc.
Chỉ tính riêng đồ sứ Thanh Hoa thôi đã có hơn 30 món mà tổng giá trị của tất cả các món đồ cổ đó còn chưa đến 200 triệu, điều này làm cho Thẩm Đống rất vui mừng.
Hiện giờ toàn bộ Hạ quốc đều biết có một tên ngốc ở đảo Hồng Kông đang thu mua sưu tầm đồ cổ, ra giá cao hơn một chút so với giá thị trường, vậy nên mọi người đều rất nhiệt tình.
Thu Đề nói: “Còn có tứ hợp viện. Trước đây ta mua thêm bốn cái, đều có diện tích 500 mét vuông trở lên.”
Thẩm Đống gật đầu hỏi: “Gần đây giá thị trường của tứ hợp viện có tăng không?”
Thu Đề nói: “Tăng. Có thể là do bị ngươi kích thích nên tất cả tứ hợp viện ở Yến Đô đều tăng giá lên 20%. Cũng vì nguyên nhân giá cao lên nhiều nên khiến cho một số hộ gia đình cảm thấy có lợi, lúc này mới mang tứ hợp viện ra bán.”
Thẩm Đống cười nói: “Lại qua 10 năm nữa, không, nhiều lắm là 5 năm thì bọn họ sẽ hối hận vì đã bán tứ hợp viện đi.”
Thu Đề: “Hy vọng thế.”
Đối với chuyện tứ hợp viện tăng giá, Thu Đề cũng không quan tâm nhiều.
Bởi vì theo thời gian trôi qua, sức mua của Hạ nguyên sẽ càng ngày càng giảm.
Cho dù giá tứ hợp viện có tăng gấp mười lần thì cũng chưa chắc bằng sự tụt giá của Hạ nguyên.
Cô đâu ngờ rằng, trong tương lai, giá tứ hợp viện ở đường vành đai 2 và 3 sẽ tăng gấp chục lần, thậm chí gấp trăm lần. Mà dù cho có ra giá cao bao nhiêu cũng không có người bán.

Trước mắt, trên đảo Hồng Kông đã có hai khách sạn Đằng Phi đi vào hoạt động.
Với phong cách sang trọng thanh lịch và chất lượng phục vụ tuyệt vời, gần như ngày nào khách sạn cũng chật kín khách.
“Oa, khách sạn thật lớn.” Thu Dương kinh hô.
Thu Đề mỉm cười: “Đây được sửa lại từ một hộp đêm đấy.”
Ba vị đại mỹ nữ Lý Hân Hân, Âu Vịnh Ân và Hải Đường đã sớm chờ trong đại sảnh.
Nhìn thấy xe đến gần, tam nữ lập tức đi lên đón, lễ phép chào hỏi với người nhà họ Thu, khiến cho Thu Đề rất có thể diện.
Trên đường đi đến ghế lô đặt trước, Lý Hân Hân tự mình đẩy xe lăn cho lão thái thái, mỉm cười nói chuyện với bà.
Diệp Hân nhẹ giọng nói: “Thu Dương, những vị tỷ tỷ này thật xinh đẹp, thật là có khí chất.”
Hôm nay là gia yến, mặc dù ba người Lý Hân Hân ăn mặc không sang trọng, ngược lại khá là đơn giản, nhưng trên người bọn họ lại tỏa ra một loại khí chất cao quý xa cách, khiến cho Diệp Hân có cảm giác tự biết xấu hổ.
Thu Dương nắm lấy tay Diệp Hân nói: “Ở trong mắt ta, ngươi mới là người đẹp nhất.”
Diệp Hân xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng.
Âu Vịnh Ân quay đầu lại nhìn Thu Dương, khen: “Có thể che chở cho vợ của mình. Thu Dương, ngươi rất không tồi.”
Thu Dương không ngờ được là câu nói của hắn lại bị Âu Vịnh Ân nghe được, ngại ngùng mỉm cười.
Âu Vịnh Ân vui vẻ, ôm bả vai Thu Đề cười nói: “Thu Đề, đệ đệ ngươi trêu vui thật nha.”
Thu Đề: “Hắn và tiểu Diệp đều còn trẻ, cần phải học tập chăm chỉ. Ta định để bọn học tiếp thu giáo dục cao đẳng trên đảo Hồng Kông. Vịnh Ân, ngươi có quan hệ rộng, quen biết nhiều, có thể tìm giúp ta một trường học chất lượng tốt được không?”
Âu Vịnh Ân vỗ ngực nói: “Chuyện này cứ giao cho ta.”
Thu Đề vui vẻ nói: “Vẫn là Âu đại luật sư của chúng ta đủ huynh đệ.”
Âu Vịnh Ân giận dỗi nói: “Ngươi vẫn là luận huynh đệ với vị trong nhà kia đi.”
Nhìn thấy Thu Đề và Âu Vịnh Ân vui vẻ trêu đùa với nhau, Thu phụ Thu mẫu nhìn nhau, đều thoáng yên tâm trong lòng.
Sau khi hai vợ chồng già cảm nhận được sự tao nhã cao quý của ba người Lý Hân Hân, họ lo lắng nhất chính là Thu Đề sẽ bị ba người khinh thường, âm thầm chịu uất ức.
Hiện tại xem ra là bản thân đã lo lắng nhiều rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận