Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 801: Uy hiếp Hồ Á Lệ

Thẩm Đống cười nói: “Đoạn ghi âm này không phải đưa cho thẩm phán, mà là đưa cho Hồ Á Lệ nghe. Nếu Hồ Á Lệ dám để đoạn ghi âm này lọt vào tay cảnh sát và tòa án thì ta thật sự sẽ tâm phục khẩu phục bà ta.”
Một khi công bố đoạn gia âm này ra ngoài, bất kể tòa án có chấp nhận hay không thì người nhà họ Trịnh và người dân trên đảo Hồng Kông đều sẽ cho rằng Hồ Á Lệ là hung thủ.
Lên kế hoạch giết chết chồng mình, đó lại còn là tộc trưởng của Trịnh gia - một trong tứ đại gia tộc. Hồ Á Lệ căn bản không gánh nổi tội danh này.
Trương Hoan giao băng ghi âm cho Thẩm Đống, Thẩm Đống nghe xong một lần thì không khỏi vui vẻ nói: “Chậc chậc, xem ra vị Hồ Tinh tiên sinh này rất có tài diễn xuất nhỉ. Nếu không phải đã biết từ trước thì ta căn bản không nghĩ rằng hắn ta bị bắt cóc và ép nói đấy.”
Trương Hoan cười nói: “Tên này từng đi đóng phim, cho nên kỹ năng diễn xuất cũng khá tốt.”
“Phì.”
Thẩm Đống không nhịn được mà bật cười ha ha, nói: “Thật đúng là một nhân tài.”
10 giờ sáng, Thẩm Đống đi đến nhà họ Trịnh, tham dự lễ truy điệu của Trịnh Vũ Xuyên.
Không giống với người cha Trịnh Đồng của mình, Trịnh Vũ Xuyên chỉ là một nhân vật có cũng được mà không có cũng được trên đảo Hồng Kông. Cho nên không có nhiều người tham dự tang lễ của hắn ta, phần lớn là người thân thích của hai nhà Trịnh, Hồ.
Hồ Á Lệ cảm thấy có hơi kinh ngạc, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi bất an.
Một đại gia siêu giàu đến cả tang lễ của Trịnh Đồng mà cũng không thèm tham dự, nay lại đột nhiên đến viếng tang cho con trai của bà ta, nếu nói không có nguyên do gì đặc biệt thì căn bản là không thể nào.
Thẩm Đống cúi đầu nhẹ trước di ảnh của Trịnh Vũ Xuyên, sau đó đi đến trước mặt Hồ Á Lệ, giả vờ giả vịt nói: “Hồ nữ sĩ, xin nén bi thương.”
Nước mắt Hồ Á Lệ chảy ào ào xuống, nói với vẻ mặt đau buồn: “Cảm ơn Thẩm tiên sinh.”
Nếu không phải Thẩm Đống đã biết trước rằng người phụ nữ trung niên trước mặt hắn đây tàn nhẫn độc ác như thế nào, thì hắn còn nghĩ rằng đối phương là một người mẹ hiền vợ tốt, vừa ôn nhu nhã nhặn lại lịch sự rồi.
Sau khi tang lễ kết thúc, mọi người lần lượt rời đi.
Thẩm Đống đi đến trước mặt Hồ Á Lệ và nói: “Hồ nữ sĩ, có thể nói chuyện riêng với ta không?”
Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong lòng Hồ Á Lệ là cuối cùng Thẩm Đống cũng lộ ra mục đích thật sự khi đến đây, bà ta nói: “Đương nhiên có thể.”
Hai người đi đến một góc khuất vắng người, Thẩm Đống lấy từ trong túi ra hai tờ giấy và nói: “Hồ nữ sĩ, hiện tại ta cảm thấy rất có hứng thú với 14 tòa nhà thương mại và 22 tòa nhà văn phòng do bà đứng tên, mong bà có thể bỏ được thứ yêu thích mà bán cho ta.”
Hồ Á Lệ cúi đầu nhìn lướt qua, chỉ thấy trên giấy chằng chịt ghi lại vị trí cụ thể của các tòa nhà văn phòng và tòa nhà thương mại của bà ta, ở trang sau còn ghi chú giá cả, giá thấp hơn 40% so với giá trị thực tế.
“Thẩm tiên sinh thật là biết nói đùa.”
Thẩm Đống nói: “Hồ nữ sĩ, ngài đã có được đủ nhiều rồi, làm người không nên quá tham lam.”
Sắc mặt của Hồ Á Lệ vô cùng khó coi: “Ý của ngươi là gì?”
Thẩm Đống cười nói: “Hồ Tinh đang ở trong tay ta.”
Trong lòng Hồ Á Lệ chấn động, sự hoảng loạn hiện lên trong ánh mắt, nói: “Ngươi… Ngươi làm vậy là bắt cóc.”
Thẩm Đống: “Ta biết đó là bắt cóc, nhưng mà hắn và huynh đệ của hắn đã nói ra một vài thông tin vô cùng bất lợi đối với bà. Ha ha, chi ra 10 triệu đô la Mỹ để lấy được khối tài sản trị giá 10 tỷ đô la Mỹ, Hồ nữ sĩ thật sự kiếm lớn rồi.”
Hồ Á Lệ cố gắng để bản thân mình bình tĩnh lại, nói: “Tên cháu trai này của ta từ nhỏ đến lớn đều không học vấn không nghề nghiệp, còn dính vào cờ bạc. Mấy ngày nay hắn tìm ta đòi tiền, ta không cho hắn nên hắn âm thầm ghi hận ta trong lòng. Chắc hẳn sẽ không có ai tin lời hắn nói.”
Thẩm Đống gật đầu: “Bà nói đúng. Cho nên vì để tránh phát sinh tình huống như thế, sáng nay ta đã bảo thuộc hạ yêu cầu Hồ Tinh gọi điện thoại cho bà rồi. Hai người cãi nhau căng thẳng thật đấy, băng ghi âm đang ở chỗ ta, bà có muốn nghe thử một chút hay không?”
Xong rồi!
Trong lòng Hồ Á Lệ tuyệt vọng, nói: “Một đoạn ghi âm như thế, sẽ không được tòa án chấp nhận.”
Thẩm Đống cười nói: “Ta không định nộp cho tòa án. Ta chỉ cần sao chép đoạn ghi âm này ra thành nhiều phần rồi gửi cho người nhà họ Trịnh là được.”
Hồ Á Lệ trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói: “Ngươi muốn thế nào?”
Thẩm Đống nói: “Mặc dù tập đoàn Trịnh thị sở hữu không ít công ty con, nhưng mà không có mấy cái khiến cho ta hứng thú. Chọn tới chọn lui thì cũng chỉ có bất động sản là có thể lọt được vào mắt ta.”
Hồ Á Lệ nói: “Giá cả mà ngươi ra thấp hơn 40% so với giá trị thị trường, ta không thể nào giải thích với hội đồng quản trị công ty được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận