Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 160: Liên Hạo Long giá lâm

Chương 160: Liên Hạo Long giá lâm
Trong lòng Mã Quân rung mạnh, trên mặt lộ ra vẻ khó có thể tin tưởng.
Đỗ đại nhân là người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, nếu như hắn ta cũng là người của Vương Bảo thì. . .
Mã Quân không dám nghĩ tới.
Trần Quốc Trung nói: "Có quá nhiều huynh đệ đã chết ở trong tay của Vương Bảo.Trước khi ta chết, Vương Bảo nhất định phải vào ngục giam. Mã đại nhân, ta hi vọng ngươi có thể tránh xa chuyện này."
Nhìn sắc mặt trắng bệch của Trần Quốc Trung, Mã Quân ngơ ngác nói không lên lời.
Ngày hôm sau, Lạt Căn nhận được tin, nói Thẩm Đống chính là người đưa tên ngốc đến sân bay, lập tức dựa vào cơ hội thăm viếng báo sự việc này cho Vương Bảo.
Vương Bảo chau mày, nói: "Thẩm Đống sao ở cùng tên ngốc kia?"
Lạt Căn lắc đầu một cái, nói: "Không biết rõ. Lão đại, ta cảm thấy có lẽ Thẩm Đống lấy được video hoàn chỉnh. Nếu không, hắn vốn dĩ không cần để tên ngốc kia về nước.”
Vương Bảo hừ một tiếng, cười lạnh nói: "Đừng ngây thơ quá. Đổi là ngươi, ngươi sẽ để tên ngốc kia tiếp tục sống sót sao?"
Lạt Căn sững sờ, nói: "Chắc chắn là không. Lão đại, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?"
Vương Bảo trầm ngâm một lúc, nói: "Lạt Căn, ngươi đi tìm Liên Hạo Long. Để hắn giúp ta đám phán với Thẩm Đống. Ta muốn video hoàn chỉnh, chỉ có như vậy, ‌mới có thể rửa sạch oan khuất của ta. Đúng rồi, tuyệt đối không thể để Trần Quốc Trung bọn họ biết."
Lạt Căn nói: "Đã rõ. Lão đại, có cần để A Tích giết chết toàn bộ mấy người Trần Quốc Trung không.”
Vương Bảo nói: "Không được. Đó là thủ đoạn sử dụng cuối cùng. Ta còn chưa đến độ cùng đường như vậy.”
Rời khỏi đồn cảnh sát, Lạt Căn lặng lẽ đi đến Cửu Long, nhìn thấy một lão đại khác của Trung Nghĩa Tín ngoài Liên Hạo Long.
Lúc trước Trung Nghĩa Tín từ một phân thành ba, Hạo Long cùng Vương Bảo ầm ĩ không vui.
Thế nhưng khi nghe đến việc Vương Bảo bị cảnh sát hãm hại, Liên Hạo Long qua nhiều lần cân nhắc vẫn quyết định đứng ra giúp việc này.
Còn có phải là vì Vương Bảo đồng ý cho hắn mấy nơi hay không, thì cũng chỉ trong lòng Liên Hạo Long rõ ràng.
Bên kia, Thẩm Đống, Lý Hân Hân cùng Thu Đề mang theo hơn 100 bộ quần áo cùng một xe tải quà đến đi đến viện phúc lợi ở Tsuen Wan.
Từ khi Lý Hân Hân thành lập quỹ từ thiện tới nay thì vô cùng bận rộn, ngoại trừ buổi tối, ngoài ra ban ngày hầu như không thấy người, còn dụ dỗ Thu Đề đi cùng, điều này khiến Thẩm Đống không biết phải nói gì.
Khi Liên Hạo Long dẫn theo thuộc hạ Lạc Thiên Hồng cùng A Phát tìm đến, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Đống đang cùng bọn nhỏ chơi đùa.
A Phát trợn to hai mắt, kinh ngạc hỏi: "Lão đại, hắn chính là Thẩm Đống? Không có lầm chứ?"
Nhìn thấy nụ cười xán lạn của Thẩm Đống, A Phát thực sự là không cách nào liên hệ hắn với đại ca băng nhóm Hồng Môn tiếng tăm lừng lẫy.
Lạc Thiên Hồng lạnh lùng nói: "Không ra gì, người nhu nhược vĩnh viễn không thể làm việc lớn.”
A Phát liếc mắt nhìn hắn, nói: "Ta lại không cảm thấy Thẩm Đống nhu nhược."
Liên Hạo Long nói: "Các ngươi biết ở chốn giang hồ kẻ đáng sợ nhất là kiểu người gì không?”
Lạc Thiên Hồng nắm chặt trong tay Hán Kiếm Bát Diện không chút do dự nói rằng: "Người võ công cao nhất.”
Liên Hạo Long lắc đầu một cái, nói: "Cực kỳ sai lầm. Đáng sợ nhất chính là những người giỏi ngụy trang. Nếu như chúng ta không biết rõ về Thẩm Đống, các ngươi sẽ cho rằng người đàn ông hào hoa phong nhã chơi đùa với đám trẻ con trước mắt sẽ là một đại ca giang hồ tay đầy máu tươi sao?”
A Phát nói: ‌"Khẳng định là không."
Liên Hạo Long trong mắt tràn đầy nghiêm nghị, nói: "Người nhiều tiền nhiều, còn thích làm từ thiện, những lão đại hung hăng càn quấy của băng đảng so với Thẩm Đống thật sự kém xa.”
Lúc ba người đi vào, Thẩm Đống cũng đã nhận ra.
Hắn không nghĩ người tìm mình đàm phán sẽ là Liên Hạo Long lão đại khác của Trung Nghĩa Tín.
Tên này được xưng là đệ nhất cao thủ Hồng Kông, nhìn hắn đứng sừng sững như núi cao, dáng vẻ hung ác, giống y như lời đồn.
Thẩm Đống nhìn Lý Kiệt, để bọn họ bảo vệ tốt hai người vợ của mình, sau đó đến trước mặt Liên Hạo Long mỉm cười nói: "Ngài Liên, ngài cũng đến là đến thăm mấy đứa trẻ sao?”
Liên Hạo Long ám chỉ nói: "Ta cũng không có tấm lòng từ bi Bồ Tát như vậy.”
Thẩm Đống nhún vai, nói: "Ta thích chơi cùng những đứa trẻ đáng thương này. Nhìn thấy bọn chúng giống như nhìn thấy ta. Ngài Liên, ta nghe nói ngài với Vương Bảo quan hệ chẳn ra sao, lúc tách ra còn đánh nhau vài trận, xem ra giang hồ đồn đại không đúng rồi."
Liên Hạo Long nói: "Giang hồ đồn đại đương nhiên đa phần là giả. A Đống, vừa ra tay là đánh trúng vào điểm yếu của cáo già Vương Bảo này, thực sự là để ta nhìn với cặp mắt khác xưa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận