Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 451: Quyết định của Tưởng Thiên Sinh (1)

Có người bị chém chết, có người bị bắn chết, có người bị người ta dùng khăn lông bịt miệng đầu độc.
Điểm chung duy nhất giữa họ là đầu đều bị chặt xuống.
Vào lúc 2 giờ sáng, điện thoại đặt ở đầu giường của Thẩm Đống vang lên.
Nhìn thoáng qua Âu Vịnh Ân đang ngủ say bên cạnh, Thẩm Đống nhanh chóng bắt máy.
“Đống ca, A Vũ làm xong rồi.”
Phía bên kia truyền đến gọi nói của A Hoa.
Thẩm Đống ngáp một cái, nhẹ giọng nói: “Tên đó làm việc nhanh chóng thật đấy.”
A Hoa: “Dựa theo ý của ngươi, sáng ngày mai, sáu cái đầu này sẽ được đưa đến trước mặt Tưởng Thiên Sinh.”
Thẩm Đống cười nói: “Rất tốt. A Hoa, lúc tính tiền thì cho A Vũ thêm 50 vạn đô la Hồng Kông đi. Nói với hắn là ta rất hài lòng với thái độ làm việc của hắn, sau này có chuyện gì sẽ tìm hắn hợp tác tiếp.”
A Hoa đáp: “Được.”
Đặt điện thoại xuống, Thẩm Đống rón ra rón rén đi vào phòng khách.
Sau khi tìm được số của Đại D, Thẩm Đống cầm lấy điện thoại gọi điện.
“Ai đó?”
”Ta. Đại D, có thể ra tay được rồi.”
“Bọn họ chết hết rồi à?”
“Đều đã chết. Sáng ngày mai, đầu của bọn họ sẽ xuất hiện trước mặt Tưởng Thiên Sinh.”
“Ha ha ha, thật tốt quá. A Đống, thằng nhóc nhà ngươi trâu bò thật đấy.”
”Chuyện còn lại là của các ngươi.”
“Yên tâm, chúng ta đã chuẩn bị xong hết cả rồi, ngươi cứ chờ tin vui thắng lợi của chúng ta đi.”
Điều mà cả Thẩm Đống và Đại D đều không ngờ đến là người đầu tiên ra tay với Hồng Hưng không phải là ba xã đoàn lớn bọn họ, mà là Đại Nha Câu - long đầu của Hào Mã Bang.
Sau khi hai bên từng người chiếm giữ sòng bạc của Hồng Hưng xong thì đã có một cuộc đọ súng kịch liệt.
Tuy rằng bên Đại Nha Câu bị thua thiệt nhỏ, nhưng đã có được một phần tư sòng bạc của Hồng Hưng.
Đến sáng, Thẩm Đống nghe được lời phàn nàn của Đại D, lúc này mới nhớ ra A Vũ là người của Hào Mã Bang, chắc chắn có chút quan hệ gì đó với Đại Nha Câu.
Nói không chừng tên mê tiền nổi tiếng đó còn lợi dụng cơ hội lần này để kiếm thêm không ít tiền từ chỗ của Đại Nha Câu.
Thẩm Đống có chút bực bội, chuẩn bị đích thân đi gặp A Vũ một lần.
Gần như cùng lúc đó, Tưởng Thiên Sinh nhận được sáu cái đầu của những người phụ trách sòng bạc.
Tưởng Thiên Sinh đã sớm biết tin tức Đại Nha Câu và ba xã đoàn lớn liên thủ tấn công sòng bạc của mình.
Hắn ta khẩn cấp phái Đại Thiên Nhị và Sinh Phiên đi trước để bảo vệ sòng bạc ở Hào Giang.
Kết quả khi vừa đến gần cầu Hào Giang thì bị phục kích, suýt chút nữa là toàn quân bị diệt.
Sòng bạc ở Hào Giang bị cướp, tương đương với việc lấy đi nửa cái mạng của Tưởng Thiên Sinh.
Điều này khiến cho tinh thần của Tưởng Thiên Sinh gần như sụp đổ.
“Một đám khốn kiếp.”
Nhìn sáu cái đầu ở trước mặt, Tưởng Thiên Sinh tức đến mức mặt xanh mét.
Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên có người dám dùng đầu người để uy hiếp vị long đầu của Hồng Hưng là hắn đây.
“A Diệu, điều tra ra được là ai làm chưa?”
Trần Diệu nói: “Thẩm Đống đã thuê A Vũ của Hào Mã Bang với giá 9 triệu đô la Hồng Kông để giết những người này. Ba xã đoàn lớn cướp đoạt sòng bạc của Hồng Hưng chúng ta cũng là do Thẩm Đống lên kế hoạch. Biến số duy nhất là Đại Nha Câu, chắc là hắn ta biết được tin tức từ A Vũ sau đó mới gia nhập vào. Lúc này mới có trận đại chiến giữa họ.”
Tưởng Thiên Sinh nghiến răng nghiến lợi nói: “Lại là tên phản bội Thẩm Đống kia.”
Trần Diệu trầm mặc.
Ngày hôm qua, hắn ta đã nói có khả năng Tưởng Thiên Sinh sẽ liên thủ với các xã đoàn khác để cùng nhau tấn công Hồng Hưng, nhưng Tưởng Thiên Sinh ngoảnh mặt làm ngơ, thậm chí còn khiển trách hắn ta.
Bây giờ chuyện đã xảy ra, nếu Trần Diệu còn nói thêm nữa thì Tưởng Thiên Sinh sẽ càng mất bình tĩnh hơn.
Từ khi Thẩm Đống rời khỏi Hồng Hưng đến nay, rõ ràng Tưởng Thiên Sinh đã có vấn đề về tâm lý, tính tình dễ nổi nóng, đột ngột tức giận không lý do.
Trần Diệu cảm giác như bản thân mình sắp không còn quen thuộc với vị long đầu của Hồng Hưng trước mắt này nữa.
Tưởng Thiên Sinh mắng một trận: “A Diệu, ngươi nói chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Trần Diệu suy nghĩ rồi nói: “Tình hình trước mắt của chúng ta không thể đánh bại Đại Nha Câu để trả thù được. Chỉ đành chờ đến khi nào vết thương của đám người Thái Tử, A Nam tốt lên thì mới bàn bạc kỹ hơn.”
Tưởng Thiên Sinh nhíu mày nói: “Sòng bạc thì sao? Đó chính là mạch máu của chúng ta.”
Trần Diệu cười khổ: “Ba xã đoàn lớn liên thủ, hơn nữa còn có thêm một Đại Nha Câu, chúng ta không thắng được.”
Tưởng Thiên Sinh hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại: “Gọi cho Lãng thúc giúp ta.”
Trần Diệu sửng sốt.
Đây là muốn cúi đầu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận