Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 262: Hù doạ Liên Hạo Long (1)

Chương 262: Hù doạ Liên Hạo Long (1)
Mã Quân nhíu mày nói: “Tình hình của bọn họ bây giờ thế nào rồi?”
Hoa Sinh nói: “Vô cùng nghiêm trọng. Tuy chưa biến thành phế nhân nhưng cần ít nhất tám chín tháng mới có thể khôi phục lại.”
Mã Quân lắc lắc mạnh tay, mắng chửi: “Chết tiệt, điều này không phải có nghĩa là ngươi nằm vùng nửa năm này đều là vô ích sao?”
Hoa Sinh thở dài nói: “Vận may của chúng ta thật sự không được tốt cho lắm. Mẹ kiếp, tất cả là do Tony, hắn ta cảm thấy công phu của mình là đệ nhất thiên hạ, kết quả sao khi đá trúng tấm thiếc, bị vùi dập giữa chợ.”
Mã Quân hỏi: “Có cần quay về lực lượng cảnh sát hay không?”
Hoa Sinh vội vàng nói: “Không được. Thủ hạ của Tony có mấy kẻ liều mạng, nếu để cho hắn ta biết được ta là nằm vùng, có lẽ chưa đến ba ngày ngươi đã phải làm lễ tưởng niệm cho ta.”
Mã Quân nói: “Vậy được rồi. Hoa Sinh. Ngươi đang ở băng đảng Miến Điện lâu như vậy, ngươi đã từng nghe qua tin đồn Thẩm Đống bán bột chưa?"
Hoa Sinh nói: “Chưa từng. Địa bàn của Thẩm Đống nghiêm cấm bán bột, đây là điều mà toàn bộ giới giang hồ biết. Cho nên không biết Tony đã chửi mắng sau lưng Thẩm Đống bao nhiêu lần, nói hắn là chiếm nhà tiêu nhưng không ị. Hơn nữa ta nghe nói Thẩm Đấng còn làm ăn hợp pháp, mỗi tháng kiếm được hai ba nghìn vạn, vốn không cần phải làm ra chuyên mua bán này.”
Mã Quân gật đầu nói: “Ta biết rồi. Hoa Sinh, ngươi nhất định phải cẩn thận, ta cũng hy vọng mình sẽ tham gia tang lễ của ngươi.”
Hoa Sinh tức giận nói: “Ta cảm ơn ngươi.”
Đúng lúc này, điện thoại di động của Hoa Sinh đột nhiên vang lên.
Sau khi hắn ta làm hàng động im lặng với Mã Quân xong, Hoa Sinh mới nghe điện thoại.
“Hoa Sinh, ngươi đang bận gì sao?”
“Tony ca, ta rất rảnh rỗi, đang tận hưởng gió mát trên sân thượng.”
“Chút nữa A Tiêu sẽ đến tìm ngươi. Ngươi không cần phải hỏi gì cả cứ đi theo hắn là được rồi, hiểu chưa?”
“Đã hiểu.”
Tắt điện thoại, Hoa Sinh cau mày nói: “Chẳng lẽ là đi lấy hàng sao?”
Ánh mắt Mã Quân sáng lên nói: “Có lẽ vậy. Bất kể là người mua hay là người bán hàng, cũng sẽ không vì ba huynh đệ bọn họ vào bệnh viện mà thay đổi kế hoạch mua bán. Tony không có cách nào khác chỉ có thể để ngươi, một em trai tương đối đáng tin cậy đi hỗ trợ.”
Hoa Sinh gật đầu nói: “Ngươi nói không sai, khả năng này là rất cao. A Quân, động thủ đi. Nếu bỏ qua cơ hội lần này, chỉ sợ năm sau sẽ khó tìm lại được."
Mã Quân nói: “Được, ta sẽ sắp xếp.”
Nửa giờ sau, một chiếc xe van đi đến tầng dưới của Hoa Sinh để đón hắn ta đi.
Hai giờ sáng, cảnh sát đã xảy ra một cuộc giao chiến kịch liệt với một nhóm lớn đang tiến hàng giao dịch bột trắng ở trên bãi biển Tây Loan.
Ngoại từ hơn mười người của Tony, cũng có rất nhiều thành viên của băng đảng Miến Điện.
Cảnh sát đã giết chết mười sáu người, bắt được mười hai người và thu giữ hơn ba trăm kg bột trắng, có thể nói là chiến thắng áp đảo.
Hoa Sinh nằm vùng có công, được thăng chức trực tiếp từ một sĩ quan cảnh sát cấp dưới bình thường lên thanh tra thực tập sinh.
Khi ba huynh đệ Tony nằm trong phòng bệnh biết được chuyện này, bọn họ giận tím mặt.
“Mẹ kiếp, không ngờ cái tên khốn khiếp Hoa Sinh này lại là cảnh sát nằm vùng. Chết tiệt, tại sao lúc trước chúng ta không nhìn ra?” Tra ca trầm giọng nói.
Tony cau mày nói: “Đại ca, bây giờ nói những thứ này đã vô dụng rồi. A Tiêu biết quá nhiều chuyện của chúng ta, hắn ta bị bắt rất có thể sẽ cắn chúng ta, cho nên chúng ta phải xuất viện ngay lập tức, nghĩ cách quay về Miến Điện.”
Tra ca gật đầu nói: “Đúng vậy. Đi thôi.”
Ba người không quan tâm lời khuyên của bác sĩ, cả ba người quấn băng kín người, chống nạn rồi ngồi lên ô tô rời đi.”
Mười giờ sáng, Mã Quân và Hoa Sinh dẫn một đám cảnh sát đến bệnh viện.
Biết được ba người bọn họ đã chạy từ lâu rồi, bọn họ không khỏi cảm thấy rất tức giận.
Ngay sau đó, cảnh sát đã phát lệnh truy nã.
Bên kia, Thấm Đống dẫn theo A Hoa, Thiên Dưỡng Sinh, Lý Kiệt, Phong Vu Tu và Hạ Hầu Vũ đi đến central Hồng Hưng Đà Di.
Mười hai vị lãnh đạo đã tập hợp lại, mở một cuộc họp.
Tưởng Thiên Sinh nói: “A Đống, nhân dịp Đông Tinh như rắn mất đầu, Hồng Thái bị đuổi ra khỏi Du Tiêm Vượng, ta quyết định lấy lại sáu con phố ở Vượng Giác của ngươi. Ngươi nghĩ sao?"
Thẩm Đống hỏi: “Tưởng tiên sinh, cảnh sát bên đó có thể đồng ý hay không?”
Tưởng Thiên Sinh vung tay phải lên, ngang ngược nói: “Không cần quản bọn họ, ta sẽ xử lý. Điều quan trọng chính là thái độ của ngươi.”
Thẩm Đống biết Tưởng Thiên Sinh đang ép hắn nhường lại sáu con phố này, cho nên hắn ta nói: “Ở trận chiến trước, ta tương đương dùng sáu con phố ở Vượng Giác để đổi lấy Thiên Thủy Vi. Bây giờ Vương Giác đã không có bất cứ liên quan nào đến ta, ai cướp được thì tốt.”
Tưởng Thiên Sinh kinh ngạc hỏi: “Ngươi không định ra tay sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận