Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 286: Tưởng Thiên Sinh nổi giận (1)

Chương 286: Tưởng Thiên Sinh nổi giận (1)
Trong hơn một tuần tranh đấu qua, bất kể là Hồng Hưng hay Hồng Thái đều chiếm lợi lớn, hai người tự nhiên là cực kỳ vui vẻ.
Rất nhanh, trước cửa khách sạn chỉ còn lại người của Hồng Hưng.
Sắc mặt Tưởng Thiên Sinh lập tức chùng xuống, nói: "A Đống, tốt nhất ngươi nên giải thích cho ta một chút."
Thẩm Đống đi tới trước mặt Tưởng Thiên Sinh, mặt không chút thay đổi nói: "Tưởng tiên sinh, người cần phải giải thích là ngươi."
Tưởng Thiên Sinh giận tím mặt, lạnh lùng nói: "Làm càn."
Trần Diệu bắt lấy cánh tay Thẩm Đống, nói: "A Đống, ngươi điên rồi?"
Cánh tay Thẩm Đống vung mạnh, trực tiếp hất tay Trần Diệu ra, lạnh lùng nói với Tưởng Thiên Sinh: "Dùng địa bàn của ta để đổi lấy hòa bình của tam đại xã đoàn, ngươi coi ta là cái gì?"
Trần Diệu giải thích: "Chúng ta vốn không biết Đông Tinh sẽ đưa ra yêu cầu như vậy."
Thẩm Đống cười ha ha: "Diệu ca, lời này của ngươi để dành đi lừa gạt đứa nhỏ ba tuổi đi. Tưởng Thiên Sinh tiên sinh, hôm nay trước mặt tất cả anh em, ta chỉ hỏi ngươi một câu, có phải ngươi sợ ta đoạt vị trí đại lão của ngươi, cho nên mới không từ thủ đoạn chèn ép ta?"
Mọi người vừa nghe lời ấy đồng loạt nhìn Tưởng Thiên Sinh.
Tưởng Thiên Sinh nói: "Đương nhiên không phải."
Thẩm Đống gật đầu, nói: "Tốt lắm. Bây giờ ta cũng thề trước mặt mọi người, bất kể là quá khứ, hiện tại hay tương lai, Thẩm Đống ta vĩnh viễn không làm lão đại của Hồng Hưng. Nếu vi phạm lời thề này, cả nhà ta sau khi chết sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh. Tưởng tiên sinh, ngươi hài lòng chưa?"
Tưởng Thiên Sinh thở dài: "A Đống, ta cảm thấy giữa chúng ta có rất nhiều hiểu lầm cần giải quyết."
Thẩm Đống ra hiệu dừng lại, nói: "Không có hiểu lầm. Nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm. Những chuyện tồi tệ đã qua, ta có thể coi như chưa từng xảy ra. Nhưng sự nhẫn nại của con người luôn có giới hạn, lần sau, ta cam đoan để hắn đi chầu Diêm Vương. Ở Hồng Kông này ta muốn giết một người hẳn là không ai có thể trốn thoát."
Nói xong, Thẩm Đống lạnh lùng nhìn thoáng qua Tưởng Thiên Sinh, rồi bỏ đi không hề quay đầu lại.
Đám người Lý Kiệt, Thiên Dưỡng Sinh cũng vội vã theo sát.
Nhìn bóng lưng Thẩm Đống rời đi, cả người Tưởng Thiên Sinh phát run, sắc mặt khó coi vô cùng.
Làm đại lão nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn ta bị người ta uy hiếp.
Cho dù kẻ ngang ngược ngông cuồng như Tịnh Khôn cũng không dám làm như vậy.
Nhưng vấn đề là Thẩm Đống thật sự có năng lực giết hắn ta.
Trên đường trở về, Thẩm Đống nhận được điện thoại của Hàn Tân.
"A Đống, ta biết chuyện cả rồi, có phải người quá xúc động rồi không? Dù sao Tưởng Thiên Sinh cũng là đại lão của Hồng Hưng chúng ta."
"Chính vì hắn là đại lão, ta mới không động thủ. Nếu đổi lại là người khác, ta đã sớm chặt đầu hắn xuống rồi."
"Hai người các ngươi trở mặt trước mặt nhiều người như vậy, về sau còn ở chung thế nào?"
"Vậy thì không ở chung nữa. Từ giờ trở đi, ta nghe điều không nghe tuyên. Tiền mỗi tháng, ta sẽ nộp lên không ít. Nhưng mệnh lệnh của Tưởng Thiên Sinh, ta sẽ xem tình huống mà định. Đối với ta có lợi, ta sẽ đi làm. Đối với ta không có lợi, đi mẹ nó chứ đi."
"Ngươi đắc tội với không ít câu xã đoàn, lỡ những xã đoàn kia tìm ngươi kiếm chuyện thì ngươi phải làm sao?"
"Công ty an ninh Đằng Phi của ta đã được phê duyệt, ngày mai ta sẽ tuyển một ngàn cựu chiến binh từ phía Bắc tới. Ai dám gây phiền phức với ta, ta đánh cho mẹ hắn cũng nhận không ra hắn."
"Mẹ kiếp, đồ giàu nứt đổ vách. Sau này có chuyện gì, trực tiếp tìm ta, ta nhất định toàn lực hỗ trợ."
"Đây mới là anh em tốt. Trong khoảng thời gian sắp tới, ta sẽ không tham gia đại hội Hồng Hưng nữa. Có chuyện gì ngươi nhất định phải nói cho ta biết một tiếng."
"Biết rồi."
Cúp điện thoại, Thẩm Đống nói với Lý Kiệt đang lái xe phía trước: "A Kiệt, ngày mai ngươi và A Huy vào đại lục tuyển một ngàn lính xuất ngũ về đây, phí an cư hai mươi nghìn, đãi ngộ ít hơn một ngàn đồng so với anh em xuất ngũ trong bang."
Lý Kiệt nói: "Không thành vấn đề. Đống ca, có muốn thuê Tiểu Trang giết Tưởng Thiên Sinh hay không?"
Thẩm Đống cười nói: "Tưởng Thiên Sinh chết rồi, sẽ có một Tưởng Thiên Sinh thứ hai nhảy ra, hơn nữa vẫn toàn lực chèn ép ta. Hết cách rồi, ta bây giờ giống như một đại tướng quân nắm giữ trọng binh, bất kể hoàng đế nào lên nắm quyền cũng không thể dung nạp ta, trừ phi ta tự phế võ công."
Lý Kiệt nói: "Những võ tướng tự phế võ công trong lịch sử hình như không có ai có kết quả tốt."
Thẩm Đống gật đầu, nói: "Không sai. Cho nên ta phải trở nên mạnh hơn nữa, mạnh đến mức Hoàng đế phải sợ ta, phải kính ta, mạnh đến mức hắn không dám vọng động với ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận