Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 297: Tiệc sinh nhật (1)

Chương 297: Tiệc sinh nhật (1)
Đi ở phía trước rõ ràng còn có nữ minh tinh Triệu Nhã Trí và Chu Mẫn Tuệ nổi tiếng khắp Hồng Kông.
Người trước hào phóng tao nhã, tràn ngập hương vị trưởng thành.
Người sau xinh đẹp tuyệt trần khiến người ta phải kinh ngạc.
Thấy thông báo bên ngoài quán bar, Triệu Nhã Trí nói: "Vịnh Ân, hình như nơi này không buôn bán."
Âu Vịnh Ân đắc ý nói: "Đây là quán bả của bạn ta, vì tổ chức tiệc sinh nhật cho ta nên không mở cửa cho người ngoài."
Chu Mẫn Tuệ nhướng mày, trêu chọc nói: "Nam hay nữ?"
Âu Vịnh Ân nói: "Nam, còn là một lão đại xã hội đen nữa."
Chu Mẫn Tuệ kinh ngạc nói: "Thật hay giả vậy?"
Âu Vịnh Ân cười nói: "Đương nhiên là thật."
Triệu Nhã Trí mỉm cười nói: "Vậy ta thật sự muốn nhìn xem lão đại xã hội đen nào có thể lọt vào mắt xanh của ngươi?"
Vừa dứt lời, cửa quán bar mở ra.
Thẩm Đống đi ra, nhìn thấy Âu Vịnh Ân, cười nói: "Nữ thọ tinh đến rồi, sao chưa dẫn bạn bè vào?"
Âu Vịnh Ân nói: "Đang định gọi điện thoại cho ngươi đây."
Thẩm Đống ra hiệu "mời", nói: "Đã chuẩn bị xong rồi, mời vào."
Âu Vịnh Ân dẫn đầu, cùng mọi người đi vào quán bar.
"Oa, đẹp quá."
"Đây là thiết kế dành riêng cho bữa tiệc."
"Thật có lòng."
Mọi người nghị luận sôi nổi.
Chỉ thấy quán bar của Thẩm Đống hoàn toàn biến thành thế giới màu vàng và hồng nhạt, vừa khí thế vừa tinh xảo.
Một thảm đỏ thật dài trải từ cửa cho tới sân khấu, trên đường tất cả đều bị hoa tươi che lấp.
Trên sân khấu có đủ loại bong bóng, sắp xếp theo quy tắc nhất định, nổi bật nhất là bốn chữ lớn lấp lánh "Chúc mừng sinh nhật".
Hoa tươi bày trên bàn cũng rất dụng tâm, bàn khác nhau tạo hình hoa tươi cũng khác nhau.
Quán bar của Thẩm Đống không lớn, cũng có thể chứa được bảy tám mươi người, nhưng khi trang hoàng bố trí như vậy, quả thực phải dùng từ xa hoa để hình dung.
Hai mắt Âu Vịnh Ân tỏa sáng, vẻ mặt vui mừng hỏi: "Đây là do ngươi trang trí à?"
Thẩm Đống sờ sờ mũi, nói: "Xem như vậy đi."
Âu Vịnh Ân nhíu mày, nói: "Đúng thì là đúng, không phải thì là không phải, cái gì gọi là xem như vậy?"
Thẩm Đống nói: "Người thô lỗ như ta, làm sao hiểu được nghệ thuật trong chuyện này? Là ta sắp xếp người chuyên nghiệp trang trí."
Chu Mẫn Tuệ một mực quan sát Thẩm Đống cười nói: "Ngươi nói chuyện rất thú vị. Đống ca, có thể gọi ngươi như vậy được không?"
Thẩm Đống cười ha hả: "Có thể khiến Chu Mẫn Tuệ tiểu thư nổi tiếng khắp Hồng Kông gọi ta là ca, ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh."
Chu Mẫn Tuệ nói: "Nghe Vịnh Ân nói, ngươi là lão đại xã hội đen?"
Thẩm Đống nói: "Không được gọi là lão đại, coi như là một thủ lĩnh của Hồng Hưng đi."
Chu Mẫn Tuệ nói: "Nhưng ta thấy ngươi không giống chút nào. Nếu ngươi tự nói mình là sinh viên đại học, ta cũng tin. Nhưng lão đại xã hội đen, ta thật sự không nhìn ra."
Triệu Nhã Trí gật đầu, phụ họa nói: "Ta cũng thấy không giống."
Thẩm Đống nhún nhún vai, nói: "Điều này chứng tỏ ta che giấu rất tốt. Các ngươi đã từng nghe qua từ mặt người dạ thú chưa? Đây là từ rất chuẩn để hình dung người như ta."
Triệu Nhã Trí nhịn không được cười nói: "Lần đầu tiên nghe được có người tự nói mình mặt người dạ thú."
Thẩm Đống nói: "Đây cũng là lần đầu tiên ta thấy ngôi sao nổi tiếng. Đợi lát nữa, chúng ta chụp vài bức ảnh, ta phải khoe khoang với đám anh em mới được."
Âu Vịnh Ân nói: "Đừng nói nhảm nữa. Thẩm Đống, để ta giới thiệu bạn ta với ngươi. Ngoại trừ Mẫn Tuệ và Triệu Nhã Trí ra, những người khác đều là luật sư."
Thẩm Đống cười nói: "Vậy ta phải ráng làm thân với những đã luật sư tương lai thôi. Sau này ngộ nhỡ xảy ra chuyện, cũng dễ nói chuyện."
Âu Vịnh Ân lườm ngươi một cái, nói: "Quân cơ hội."
Đối với quan hệ giữa Âu Vịnh Ân và Thẩm Đống, mọi người đã sớm âm thầm suy đoán.
Bây giờ nhìn Âu Vịnh Ân trịnh trọng giới thiệu như thế, dường như mọi người đã hiểu được một chút gì đó.
Thời gian dần trôi qua, tất cả bạn bè Âu Vịnh Ân mời đều đến đã đông đủ.
Người đến cuối cùng là Giản Áo Vĩ.
Thấy quán bar được trang trí long trọng như vậy, Giản Áo Vĩ nói: "A Đống, nhọc lòng rồi."
Thẩm Đống nói: "Nên vậy."
Giản Áo Vĩ cười cười, lấy từ trong ngực ra một cái hộp, nói với Âu Vịnh Ân: "Vịnh Ân, đây là quà sinh nhật cha nuôi tặng ngươi, xem thử xem có thích không?"
Âu Vịnh Ân mở hộp ra, thấy một đôi bông tai tinh xảo lẳng lặng nằm bên trong.
"Cám ơn cha nuôi." Âu Vịnh Ân ôm Giản Áo Vĩ một cái, vui vẻ nói.
Giản Áo Vĩ nói: "Chỉ cần ngươi không chê là tốt rồi. Bây giờ ta nghèo muốn chết, chờ sang năm ta nhất định sẽ chuẩn bị cho ngươi một niềm vui bất ngờ."
Âu Vịnh Ân nói: "Mặc kệ cha nuôi tặng ta cái gì, ta đều thích."
Những người khác cũng đồng thời tặng quà của mình.
Cuối cùng chỉ còn lại mỗi Thẩm Đống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận