Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 649: Uy hiếp Lý Siêu Nhân (1)

Chu Đồng: “Ta đang điều tra. Thẩm tổng, chuyện xảy ra ngày hôm nay ở xưởng may Đằng Phi hoàn toàn là do lỗi của ta, ta sẵn sàng chấp nhận mọi hình thức xử phạt.”
Thẩm Đống xua tay nói: “Nếu thật sự có người cố ý gây ra vụ cháy này thì ngươi không thể ngăn cản được. Bây giờ quan trọng nhất là tìm ra được hung thủ phóng hỏa.”
Chu Đồng nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta nhất định sẽ tìm được hắn rồi băm nhỏ tên đó ra.”
Thẩm Đống: “Ngươi sắp xếp thế nào về phí an gia cho người thân của hai nhân viên bảo vệ kia?”
Chu Đồng: “Vợ của bọn họ đều là công nhân trong xưởng quần áo của chúng ta, phí an gia của mỗi người là 20 vạn đô la Hồng Kông.”
Nói đến đây, Chu Đồng lén liếc nhìn Thẩm Đống.
Ở các nhà máy khác, phí an gia mười mấy vạn đã là rất tốt rồi.
Chu Đồng tăng gấp đôi so với lời đề nghị của bọn họ, rất lo lắng Thẩm Đống sẽ không đồng ý.
“20 vạn đô la Hồng Kông không đủ, cho bọn họ 30 vạn đi. Sau này, nếu công nhân của chúng ta bị tai nạn ngoài ý muốn tại nơi làm việc thì phí an gia đều là 30 vạn. Nếu bị tàn tật thì công ty sẽ nuôi họ cả đời.”
Đôi mắt Chu Đồng ửng đỏ, nói: “Cảm ơn Thẩm tổng. Có được ông chủ như ngài là may mắn của chúng ta.”
Đúng lúc này, cảnh sát của sở cảnh sát quận Hoàng Đại Tiên đã đến.
Thẩm Đống bảo Chu Đồng đến tiếp đón, còn hắn đi đến phòng giám sát.
Lúc này, có bốn nhân viên an ninh đang xem camera.
Nhìn thấy Thẩm Đống, bốn người đồng loạt đứng lên, đồng thanh nói: “Chào Thẩm tổng.”
Thẩm Đống: “Mọi người ngồi xuống đi. Có phát hiện gì không?”
Một nhân viên nói: “Đối phương là một người rất cẩn thận, không để lại bất kỳ một hình ảnh nào cho chúng ta. Nhưng sau khi Tiểu Trương và Tiểu Triệu chạy vào kho hàng thì không thấy đi ra. Lúc đó lửa vẫn còn nhỏ, nếu không đến gần thì căn bản không nhận ra được.”
Thẩm Đống gật đầu nói: “Nếu bọn họ đã thấy quần áo bị cháy thì chắc chắn việc đầu tiên làm là đi tìm nước. Vậy nên lời giải thích duy nhất chính là bọn họ đã bị tên khốn phóng hỏa kia giết rồi đúng không?”
Nhân viên nói: “Đúng vậy.”
Thẩm Đống thở dài một hơi, nói: “Dẫn cảnh sát đến đây đi, nói hết cho bọn họ về những điểm đáng nghi.”
Nhân viên: “Vâng, Thẩm tổng.”
Công tác giải quyết hậu quả không cần Thẩm Đống phải chủ trì, nhìn thấy lửa đã được khống chế, hắn rời khỏi xưởng quần áo.
Trên đường đi, Lý Kiệu nói: “Đống ca, liệu vụ hỏa hoạn lần này có phải do tứ đại gia tộc làm không?”
Thẩm Đống: “Chắn 80% là bọn họ. Hừ, đám tư bản đó còn ác hơn nhiều so với xã hội đen chúng ta.”
Từ khi xuyên qua cho đến bây giờ, Thẩm Đống đã nhiều lần đánh nhau với các xã đoàn khác.
Bất kể là xã đoàn nào thì đều không hề ra tay với xưởng may quần áo của hắn.
Nếu vụ hỏa hoạn lần này thật sự là do tứ đại gia tộc gây ra thì giới hạn đạo đức của bọn họ thật sự quá thấp.
Lý Kiệt hỏi: “Đống ca, thiệt hại chắc khá lớn nhỉ?”
Thẩm Đống ừ một tiếng, nói: “Một vạn bộ quần áo, còn có một kho hàng và hai nhà xưởng. Ước tính sơ bộ là khoảng 50 triệu đô la Hồng Kông.”
Lý Kiệt: “Tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”
Ánh mắt của Thẩm Đống vô cùng lạnh lẽo, nói: “Đương nhiên là phải răng đền răng, mắt đền mắt, ăn miếng trả miếng rồi.”
Nếu đối phương đã không tuân thủ quy tắc, một hai phải hãm hại sau lưng hắn thì sau này cũng đừng tự trách mình.
Từ trước đến nay, Thẩm Đống luôn quan niệm chủ động tấn công mới là tốt nhất.
Thời gian gần đây, đều là tứ đại gia tộc tấn công hắn, còn Thẩm Đống lại chỉ bị động phòng thủ.
Bây giờ bọn họ đã càng lúc càng quá đáng, ngay cả loại chuyện khốn nạn như giết người phóng hỏa mà cũng đã làm, Thẩm Đống làm sao có thể khách khí được nữa.
Sáng ngày hôm sau, sau khi Jimmy và Trần Vĩnh Nhân nhận được tin nhà xưởng xảy ra hỏa hoạn thì lập tức từ đại lục quay trở về đảo Hồng Kông
Làm tổng giám đốc của công ty quần áo, sắc mặt của Jimmy vô cùng khó coi.
Khi hắn ta lăn lộn trên giang hồ còn chưa từng bị người ta đốt nhà xưởng, không ngờ rằng vừa làm ăn đường đường chính chính thì nhà xưởng lại xảy ra chuyện.
Chuyện này quả thật là buồn cười.
“Đống ca, không thể bỏ qua chuyện này như thế được, chúng ta phải khiến cho bọn họ trả cái giá đắt gấp mười lần.” Jimmy giận dữ nói.
Trần Vĩnh Nhân nói: “Đúng vậy. Mẹ nó, chúng ta không bắt nạt người khác, nhưng không có nghĩa là chúng ta để yên cho người ta ức hiếp.”
Thẩm Đống rót cho hai người một ly trà hạ hỏa, nói: “Tòa nhà thương mại 46 tầng do Lý Siêu Nhân xây dựng ở Đồng La Loan sẽ khai trương vào bảy ngày sau.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận