Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 458: Tưởng Thiên Sinh mai phục (1)

Đối với chuyện này, Thẩm Đống khịt mũi coi thường nói: “Bây giờ Hồng Hưng còn mười đại ca, mỗi năm bọn họ chỉ nhận được 10 triệu từ sòng bạc mà thôi. Vì 10 triệu này mà bọn họ sẽ liều mạng với ta sao? Đừng nói đùa. Nhưng chắc người tổn thất nhiều nhất là Tưởng tiên sinh ngươi đấy, dù sao thì 70% lợi nhuận từ sòng bạc đều về tay ngươi hết mà. Ăn nhiều quá cũng có ngày nuốt không trôi.”
Lãng thúc và Hưng thúc nhìn nhau, đều lộ ra biểu tình kỳ lạ.
Mặc dù hai người đã lui nhưng vẫn biết một số chuyện trong Hồng Hưng.
Những đường chủ khác liều mạnh cướp sòng bạc về mà mỗi năm chỉ được chia cho 10 triệu. Mình Tưởng Thiên Sinh lại ăn hết 70%, đúng thật là có hơi quá đáng.
Tưởng Thiên Sinh lạnh lùng nói: “Đây là chuyện nội bộ của Hồng Hưng chúng ta, không liên quan gì đến kẻ phản bội như ngươi.”
Thẩm Đống hừ một tiếng, nói: “May mắn cho ngươi vì là long đầu của Hồng Hưng đấy. Nếu ngươi mà là bất cứ một ai khác thì với bằng chứng ta đưa ra cũng đủ giết ngươi mười lần rồi.”
Tưởng Thiên Sinh tức giận nói: “Là do ngươi hãm hại ta.”
Thẩm Đống trợn trắng mắt, nói: “Toàn bộ đảo Hồng Kông này đều biết đây là sự thật, chỉ có ngươi và Tưởng Thiên Sinh là còn tự lừa mình dối người.”
Lãng thúc lên tiếng hòa giải: “Tưởng tiên sinh, A Đống, đừng nhắc lại chuyện quá khứ nữa, chúng ta vẫn nên nói đến chuyện tương lai thì hơn. Các ngươi cũng không thể cứ mãi đánh như thế được chứ?”
Thẩm Đống thẳng thắn nói: “Lãng thúc, ta cũng chỉ muốn được yên ổn làm buôn bán thôi, đã sớm chán ghét chuyện đánh đánh giết giết trên giang hồ rồi. Chỉ cần Tưởng tiên sinh nguyện ý bắt tay hòa giải thì ta không có vấn đề gì cả.”
Tưởng Thiên Sinh nói: “Vậy còn tổn thất của ta thì tính sao?”
Thẩm Đống nói: “Tính cái con khỉ. Tưởng tiên sinh, ta không giết ngươi và Trần Diệu là đã quá tận tình tận nghĩa rồi, ngươi còn định đòi tiền ta sao, nằm mơ đi.”
Tưởng Thiên Sinh tức giận nói: “Ngươi quá kiêu ngạo.”
Thẩm Đống nói: “Ngươi còn chưa thấy dáng vẻ khi ta chân chính kiêu ngạo là như thế nào đâu. Tưởng tiên sinh, nói thật cho ngươi biết, ta đã điều tra ra được ngươi có mười mấy con thuyền buôn lậu của ngươi rồi. Nếu không phải tối nay ngươi tìm ta đàm phán thì hôm qua ta đã cho đống thuyền đó chìm xuống biển hết.”
Sắc mặt Tưởng Thiên Sinh đại biến, đồng tử co rụt lại.
Hắn ta không ngờ được là Thẩm Đống lại có thể điều tra ra được thuyền buôn lậu của mình.
Trần Diệu cũng hoảng sợ, nói: “A Đống, ngươi đừng làm bậy.”
Thẩm Đống bình tĩnh nói: “Dù sao thì ta cũng từ Hồng Hưng đi, ít nhiều gì cũng có chút tình nghĩa với mọi người. Nếu không, hai người các ngươi, Thái Tử, A Nam và Đại Phi đã sớm đi gặp diêm vương rồi.”
“Tưởng Thiên Sinh, nói thật với ngươi, ta vẫn luôn chờ đợi ngươi đến tìm ta đàm phán, đã đợi từ lúc A Nam và Thái Tử bị thương rồi. Ta có thể làm họ bị thương thì cũng có thể giết được họ, mà có thể giết được họ thì cũng có thể giết được ngươi. Ngươi sẽ không tự tin cho rằng các biện pháp an ninh trong biệt thự của ngươi có thể mạnh hơn so với Bổn thúc của Đông Tinh chứ? Ha ha, nếu không phải có ta ngăn cản thì biệt thự của ngươi đã bị nổ sập từ lâu rồi.”
Tưởng Thiên Sinh nói: “Nếu ta chết thì mấy vạn huynh đệ của Hồng Hưng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Thẩm Đống nói một cách khinh thường: “Nhìn từ tình hình trước mắt, nếu ngươi chết thì Hồng Hưng nhất định sẽ lục đục nội bộ. Bởi vì ta thật sự chẳng tìm ra đại ca nào thật sự trung thành và tận tâm với ngươi cả.”
Tưởng Thiên Sinh bị Thẩm Đống nói cho nghẹn lời.
Quả thật, thế hệ trước của Hồng Hưng, người thì lui về, người thì đã chết. Những đại ca thuộc thế hệ trẻ như Trần Đại Nam hay Đại Phi mới lên thay được một năm mà thôi, lấy đâu ra lòng trung thành.
Trần Diệu nói: “A Đống, chúng ta tìm ngươi đến không phải để cãi nhau.”
Thẩm Đống nhếch miệng cười nhẹ, nói: “Ta cũng không có hứng thú mất thời gian chạy đến đây để cãi nhau với các ngươi. Tưởng tiên sinh, Diệu ca, tổn thất của Hồng Hưng là do các ngươi tự làm tự chịu, ta sẽ không bồi thường một xu nào. Còn chuyện các ngươi muốn giết ta thì ta sẽ coi như chưa từng xảy ra. Sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”
Tưởng Thiên Sinh nói: “Tiền chúng ta đã đầu tư cho ngươi đâu?”
Thẩm Đống nói: “Hai tháng sau, ta sẽ dựa theo thỏa thuận mà trả lại tiền cho các ngươi. Đương nhiên, nếu các ngươi quyết định không cần 20% tiền lời kia nữa thì ta cũng có thể trả tiền cho các ngươi vào ba ngày sau.”
Tưởng Thiên Sinh: “Ta nhớ kỹ lời nói của ngươi.”
Lãng thúc vỗ tay, cười nói: “Oan gia nên giải không nên kết. Mọi người đều là huynh đệ của Hồng Hưng, có hiểu lầm gì thì cứ nói rõ là được. Nào, chúng ta uống trà đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận