Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 596: Kế sách tạm thời của Thẩm Đống

Tưởng Thiên Dưỡng lạnh lùng nói: "Thẩm Đống, cho dù là Lý Siêu Nhân, cũng không thể trong một giờ lấy ra 300 triệu đô la Mỹ được."
Thẩm Đống cười nói: "Vậy ngươi cũng quá coi thường những gia tộc nhà giàu này rồi. Ta cho ngươi biết, đừng nói 300 triệu, Lý Siêu Nhân chỉ cần gọi một cú điện thoại, cho dù là 1 tỉ đô la Mỹ, ngân hàng bên kia đều sẽ chuẩn bị tốt cho ông ta. Ngươi cũng như thế, ta nghe nói, ngươi ở ngân hàng Hối Phong còn có 380 triệu đô la Mỹ. Chỉ là 300 triệu đô la Mỹ mà thôi, một mình ngươi gọi điện thoại là được."
Tưởng Thiên Dưỡng trong lòng rung mạnh, 380 triệu đô la Mỹ chỉ có tâm phúc của hắn ta mới biết, Thẩm Đống nghe nói từ đâu.
Thẩm Đống lấy từ trong túi ra hai tờ giấy, nói: "Đây là thỏa thuận của chúng ta. Tưởng tiên sinh, ngài yên tâm, 300 triệu đô la Mỹ chỉ là bùa hộ mệnh mà thôi, ta cũng không phải muốn cướp tiền của ngươi. Trong vòng ba năm, ta bảo đảm số tiền này nhất định sẽ quay về đúng chủ."
Tưởng Thiên Dưỡng tiếp nhận thỏa thuận, liếc mắt nhìn, nói: "A Đống, ngươi thật đúng là đã nhọc lòng rồi. Được, ngươi thắng,bây giờ chúng ta sẽ đến ngân hàng Hối Phong. Ta hy vọng bọn họ đều có thể bình an vô sự."
So với 300 triệu đô la Mỹ, Tưởng Thiên Dưỡng vẫn cảm thấy Hồng Hưng quan trọng hơn.
Hắn ta biết rõ, nếu là như tất cả các đại ca băng nhóm đều chết hết, thì Hồng Hưng sẽ xong đời.
Hắn ta cũng sẽ như chó mất chủ cứ như thế bị bách rời đi ra khỏi Hồng Kông.
Thẩm Đống chính là nhắm vào điểm này, mới ép hắn ta phải thực hiện thỏa thuận.
Con bà nó, người trẻ tuổi này thực sự là quá lợi hại.
Thẩm Đống gật đầu, nói: "Chỉ cần tiền đến tới tay ta, ta sẽ thả bọn họ ra."
Rất nhanh, một đoàn xe trong đó có Thẩm Đống đi đến ngân hàng Hối Phong.
Sau một tiếng, Thẩm Đống nhận được tấm chi phiếu 300 triệu đô la Mỹ.
Trên mặt Tưởng Thiên Dưỡng mây đen giăng kín, nếu như ánh mắt có thể giết người, e sợ là Thẩm Đống đã chết không toàn thây.
Dẫn theo Tưởng Thiên Dưỡng đi đến quán bar ở Tiêm Sa Chủy, Thẩm Đống ha ha cười nói: "Các vị, rượu vang đỏ ở chỗ này cũng không tệ lắm phải không?"
Thái Tử đập bàn một cái, nói: "A Đống, ngươi có ý gì?"
Thẩm Đống nhún vai, nói: "Ta chỉ là đến chỗ của Tưởng tiên sinh mượn ít tiền hoa mà thôi. Hiện tại hai nhà chúng ta đã biến chiến tranh thành tơ lụa, sau đó vẫn sẽ là huynh đệ tốt. Tưởng tiên sinh, ngài nói đúng chứ?"
Tưởng Thiên Dưỡng hừ một tiếng, nói: "Ngươi nói như nào thì chính là như thế. Chúng ta hiện tại có thể đi chưa?"
Thẩm Đống nói: "Đương nhiên."
Tưởng Thiên Dưỡng dẫn theo các đại ca băng Hồng Hưng rời đi, Lý Kiệt nói: "Đống ca, Tưởng Thiên Dưỡng là một người kiêu ngạo, 300 triệu đô la Mỹ tiền giữ chân hoàn toàn không đủ để hắn ta thành thật hạ mình xuống. Nói không chừng, hiện tại hắn sẽ lên kế hoạch để làm sao đối phó lại chúng ta."
Trong mắt của Thẩm Đống né qua một tia sát cơ, nhẹ giọng nói: "Vì lẽ đó ta sẽ không cho phép hắn ta sống quá ba ngày."
Hóa ra Thẩm Đống bỏ công sức làm những chuyện như này, chính là có mưu tính giết Tưởng Thiên Dưỡng mà thôi.
Hiện tại hai bên đã đạt thành hòa giải, chờ hắn ta chết, Thẩm Đống hoàn toàn có thể dựa vào số tiền vay 300 triệu đô la Mỹ này để chứng minh mình không có lý do giết Tưởng Thiên Sinh.
Cho dù mọi người ở Hồng Hưng có tin hay không, chuyện này căn bản không còn quan trọng nữa.
Lý Kiệt chấn động trong lòng, lập tức hiểu ra kế hoạch của Thẩm Đống , nói: "Đống ca anh minh."
Hồng Hưng đà địa.
Cơ Ca tức giận nói: Tưởng tiên sinh, chuyện này không thể quên đi như thế được."
Vô Lương nói: "Hồng Hưng từ ngày sáng lập ra đến hiện tại đã có mấy chục năm lịch sử, đây là lần đầu tiên tất cả các đại ca băng nhóm bị tóm một mẻ. Một khi lan truyền ra ngoài, chúng ta sẽ mất hết thể diện."
Trên đường đi, Trần Diệu đã biết Thẩm Đống sẽ đàm phán với Tưởng Thiên Dưỡng, nói: "Mọi người có biết vì cứu chúng ta, Tưởng tiên sinh trả giá lớn như nào không?"
Mọi người cùng nhau nhìn về phía Trần Diệu.
Tưởng Thiên Dưỡng vung tay, nói: "A Diệu, đừng nói, chỉ cần mọi người không xảy ra chuyện gì là tốt rồi."
Trần Diệu nói: "Không được, Tưởng tiên sinh, chuyện này nhất định phải nói. Vì cứu chúng ta, Tưởng tiên sinh bỏ ra 300 triệu đô la Mỹ."
"Cái gì?"
"300 triệu đô la Mỹ? Thẩm Đống làm sao dám?"
"Con bà nó, cái tên này quá ác."
"Bán ta đi cũng không đáng giá ngàn vạn đô la Mỹ, chớ nói chi là 300 triệu."
Mọi người nghị luận sôi nổi, tiếp theo nhìn về phía Tưởng Thiên Dưỡng trong ánh mắt tràn ngập sự cảm kích.
Vốn là muốn lui ra khỏi Hồng Hưng, Trần Cận Nam nhìn thấy Tưởng Thiên Dưỡng vì cứu bọn họ mà tiêu tốn số tiền lớn như vậy, không khỏi thấy chần chờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận