Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Tốt

Chương 412: Muốn đánh cũng được nhưng phải đưa tiền trước

Chương 412: Muốn đánh cũng được nhưng phải đưa tiền trước (1)
Sắc mặt Trần Diệu tái mét, rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan nên hắn ta chỉ đành đưa súng cho A Hoa.
Thẩm Đống bĩu môi và nói: "Bạch Chỉ Phiến như ngươi chẳng thông minh chút nào."
Trần Diệu: "Ngươi muốn cái gì?"
Thẩm Đống nói: "Có dao trên tay thì ta có thể giết tất cả những người đang ở đây, nhưng ta sẽ không làm thế. Dù sao trước đây ta cũng là người của Hồng Hưng, vẫn còn tình nghĩa anh em với mọi ngượ. Tưởng Thiên Sinh, Trần Diệu, trước cuộc họp thì ta đã tung toàn bộ chứng cứ ra khắp chốn giang hồ. Các ngươi có thể tìm bất kỳ lý do gì để biện minh cho Hồng Hưng, có thể giả vờ bối rối không hay không biết nhưng không thể lấp kín miệng của người dân ở Hong Kong."
"Ngày hôm nay ta quyết định rời khỏi Hồng Hưng thì cũng đã tính đến đường lui rồi. Nếu các người ra tay đánh ta thì đừng trách tại sao ta không nể tình anh em trong quá khứ. Ta sẽ để các ngươi tự trải nghiệm cách mà trước đây ta dùng hai ngàn người để chống chọi lại mười ngàn người từ ba băng đảng lớn.
Cơ ca hét lớn: "Thẩm Đống, thế tiền của bọn ta đâu?"
Dù đứng trước tình hình như thế này nhưng Cơ ca vẫn còn nghĩ đến tiền của hắn ta.
Đừng nói là Thẩm Đống, mà ngay cả Tưởng Thiên Sinh và Trần Diệu cũng cạn lời.
Thẩm Đống nhún vai và nói: "Bây giờ còn hai tháng nữa mới hết thời hạn ba tháng. Hai tháng sau, ta sẽ đưa tiền cho mọi người. Tất nhiên là nếu mọi người còn sống."
Trước khi đến New York, mọi người đã đưa cho Thẩm Đống hơn một tỷ.
Có không ít người đập nồi bán sát, dường như dồn hết vốn liếng minh có vào đó.
Bây giờ Thẩm Đống đã rút khỏi Hồng Hưng nhưng hắn vẫn có thể sử dụng số tiền này để đe dọa đám thủ lĩnh của băng.
Nếu có người dám đánh Thẩm Đống thì hắn sẽ nuốt luôn đống tiền này.
Cơ ca không phải thằng ngu, hắn ta cũng nghĩ như thế nên đã chỉ thẳng vào mặt Thẩm Đống: "Mẹ kiếp, đồ quỷ quyệt."
Thẩm Đống mỉm cười: "So với người đứng đầu Hồng Hưng và Bạch Chỉ Phiến thì ta còn phải học tập nhiều nữa đấy. Ngài Tưởng, nhờ ngài đưa ta ra ngoài.
Dưới sự "hộ tống" của Tưởng Thiên Sinh, Thẩm Đống và A Hoa ngồi lên xe rồi ung dung rời khỏi địa bàn của Hồng Hưng.
Nhìn thấy chiếc xe dần khuất, sắc mặt của Tưởng Thiên Sinh cũng u ám vô cùng: "Chúng ta họp tiếp."
Sau khi trở lại phòng họp, hắn ta nhìn quanh một vòng rồi nói: "Bây giờ, Thẩm Đống và A Hoa đã phản bội Hồng Hưng, mọi người tính thế nào?"
Mọi người đều im lặng, không một ai muốn lên tiếng.
Tưởng Thiên Sinh nhin sang Hàn Tâm và hỏi: "A Tân, mọi người đều biết quan hệ giữa ngươi và Thẩm Đống rất tốt. Ngươi nói thử xem?"
Hàn Tân đã suy nghĩ từ trước: "Chỉ cần ngài Tưởng có thể bù đắp được 500 triệu ta đã đầu tư vào Thẩm Đống thì ta có thể cho người tấn công hắn."
"Phụt."
Nghe Hàn Tâm nói thế khiến Thập Tam Muội bật cười.
Tưởng Thiên Sinh nhíu mày: "Ý của ngươi là không đánh?"
Hàn Tân dang tay: "Đánh kiểu gì đây? Giờ ta là kẻ không một xu dính túi. Một khi phái người đi thì chắc chắn Thẩm Đống sẽ không trả tiền lại cho ta. Đến lúc đó, mấy tên đòi nợ sẽ giết ta đấy."
Tưởng Thiên Sinh nói: "Chỉ cần đánh bại được Thẩm Đống thì tiền sẽ tự khắc quay về."
Hàn Tân nói: "Sau khi giết Thẩm Đống thì toàn bộ tài sản sẽ bị sung vào công quỹ, một cắc cũng không lấy về được. Mà bắt sống thì khỏi nói luôn đi. Thẩm Đống muốn tiền có tiền, muốn người có người, đã thế hắn còn là đệ nhất cao thủ trong giới giang hồ ở Hong Kong. Bắt sống hắn còn khó hơn gấp trăm lần so với giết hắn"
Trần Diệu tức điên: "Ngươi đang muốn thúc đẩy tham vọng của kẻ nhác và hủy hoại uy tín của chính mình."
Hàn Tân thở dài: "Diệu ca, ta ăn ngay nói thật thôi mà. Vì cớ gì mà suốt nửa năm qua không một ai dám gây rối đến Thẩm Đống? Không phải là không muốn, mà là không dám, bọn họ đều sợ bị A Đống đánh. Nếu chúng ta thật sự kết thù với hắn thì mọi người có biết chúng ta sắp đối mặt với điều gì không?"
Tưởng Thiên Sinh lạnh lùng liếc nhìn Hàn Tân, hắn ta đang cố nén giận để quay sang hỏi Trần Hạo Nam: "A Nam, ngươi nghĩ sao?"
Trần Hạo Nam nói: "Chắc chắn phải đánh, nhưng đợi đến hai tháng sau hẳn đánh."
Thập Tam Muội cũng hùa theo: "A Nam nói đúng. Chúng ta phải lấy được tiền thì mới đánh nhau với A Đống được."
Khủng Long nói: "Giờ ta nghèo đến mức chẳng còn một xu nào. Muốn ta đánh cũng được nhưng phải đưa tiền cho ta trước."
Tưởng Thiên Sinh cũng không ngờ Trần Hạo Nam lại bất tài như thế, trong lòng tức đến điên người.
Trần Diệu nói: "Tận hai tháng nữa mới đánh thì mặt mũi của Hồng Hưng để đâu? Mọi người trong giang hồ đang quậy phá, họ đang muốn gì? Thể diện. Thể diện là thứ quan trọng hơn đồng tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận